TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 394

Chương 394: Quỳ xuống gọi ông nội!

Tiêu Chính Văn đã hiểu, hoá ra cô gái này muốn hỏi mình về chuyện cứu ông cụ Sở tối hôm qua.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một hồi, nhìn Tô Mặc Như đang sốt ruột chờ đợi, trả lời: “Cô đoán đúng rồi đấy. Tuy tôi biết một số y thuật, nhưng tôi không phải là người của Dược Vương Cốc. Chỉ là trong một cơ hội tình cờ, sư phụ của tôi đưa tôi một viên thuốc, mà ông ấy quả thực là một vị danh y”.

Nói như vậy có vẻ ổn.

Dù sao, thần y Tôn Tư Niên đúng là sư phụ của anh.

Hai vị thần y khác là thần y Hoa và thần y Cơ cũng được xem là sư phụ của anh.

“Sư phụ của anh ở đâu vậy? Bây giờ ông ấy đang ở đâu? Anh có thể dẫn tôi đi gặp ông ấy được không?”

Tô Mặc Như bỗng chốc trở nên vô cùng phấn khích!

Chẳng lẽ Hoa Quốc thật sự có bốn vị thần y?

Tiêu Chính Văn nghĩ một hồi, cuối cùng cười gượng: “Ha ha, không được. Sư phụ của tôi đang đi ngao du thế giới. Trước khi đi, ông ấy đã dặn dò tôi không được tiết lộ tung tích của ông ấy với bất kì ai”.

Chẳng lẽ lại nói cho Tô Mặc Như biết sư phụ của anh chính là ba vị thần y của Hoa Quốc sao?

Còn anh lại chính là vị thần y thứ tư, vị thần y trong quân đội luôn thần thần bí bí, chưa bao giờ xuất hiện?

Tô Mặc Như nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn dần tối sầm lại, sau đó nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Tôi rất muốn gặp sư phụ anh”.

“Mặc Như, sao em lại ở cùng với Tiêu Chính Văn?”

Đột nhiên, giọng nói khiển trách vang lên từ phía sau Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó, ba bóng người vây lại, người đàn ông dẫn đầu Tiêu Chính Văn đã từng gặp, anh cũng có chút ấn tượng, chính là anh chàng đẹp trai đã ngăn anh cứu người ở khách sạn Kempinski tối qua.

Vừa đi vào, hắn liền chỉ thẳng mũi Tiêu Chính Văn.

“Mặc Như, sao em lại ăn cơm với loại đàn ông này chứ? Bảo sao anh hẹn em, em lại không có thời gian, em nói dối anh!”

Lục Chi Hàng lúc này đang rất tức giận, hôm nay hắn vốn đã mời Tô Mặc Như đi ăn tối nhưng đã bị đối phương từ chối.

Điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là Tô Mặc Như thế mà đi hẹn hò với người đàn ông chỉ mới gặp một lần!

Hắn không cho phép nữ thần của mình tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác!

Tô Mặc Như đặt cốc nước đá trên tay xuống, lạnh lùng liếc nhìn Lục Chi Hàng rồi nói: “Lục Chi Hàng, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi. Hơn nữa, tôi không nói dối anh, tôi thực sự không có thời gian, anh cũng thấy rồi đấy”.

Một khi Lục Chi Hàng bực mình, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Hắn nhìn Tiêu Chính Văn vẻ mặt lạnh tanh, uy hiếp: “Này, nếu không muốn phải nằm viện thì cút ngay cho ông đây! Bằng không, tự chịu hậu quả!”

Đe doạ!

Tiêu Chính Văn cười khổ, không ngờ vừa ra ngoài ăn cơm với người đẹp lại có ruồi vo ve bay tới kiếm chuyện.

Hơn nữa, anh ghét nhất là bị người khác đe dọa.

Tô Mặc Như cũng không hiểu được việc làm của Lục Chi Hàng, tức giận đứng lên: “Đủ rồi, Lục Chi Hàng! Anh đừng có giở thói đại thiếu gia của anh ra ở đây, Tiêu Chính Văn là bạn của tôi, tôi không cho phép bất kì ai làm anh ta bị thương!”

Tô Mặc Như không nói thì thôi, cô ta vừa nói xong, Lục Chi Hàng càng thêm tức giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn, mặt mũi tối sầm lại, hỏi: “Mặc Như, em mắng anh vì thằng đực rựa này sao? Em chỉ vừa mới gặp anh ta đã quay ra đối xử với anh thế này?”

Lục Chi Hàng không tin, tại sao cô ấy lại đối xử với hắn như vậy?

Đúng thế!

Tất cả là do thằng đàn ông tên Tiêu Chính Văn này, là anh ta, tất cả đều tại anh ta!

Nếu không phải vì anh ta xuất hiện, Tô Mặc Như sẽ không đối xử với hắn như thế này!

“Tất cả đều tại anh!”

Lục Chí Hằng trút cơn giận lên Tiêu Chính Văn, tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh, đập vào đầu Tiêu Chính Văn!

“A!”

Tô Mặc Như sợ đến mức tái mặt, lập tức che miệng hét lên.

Nếu bị chai rượu này đập xuống, chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ bị vỡ đầu chảy máu!

Lục Chi Hàng còn lạnh lùng nhếch môi cười, hắn tin rằng nếu hắn đập chai rượu lên đầu Tiêu Chính Văn, anh ta sẽ lập tức quỳ xuống xin tha!

Tới lúc đó, Tô Mặc Như sẽ biết ai mới là người đàn ông đích thực của mình!

Tiêu Chính Văn nhướng mày, vẻ mặt lạnh tanh, ngay giây sau, đám đông liền cảm thấy trước mắt mình như mờ đi, Tiêu Chính Văn đã cầm chai rượu trên tay phải Lục Chi Hàng, còn tay trái thì bóp chặt cổ hắn!

Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt!

Ai nấy đều kinh ngạc trước động tác nhanh như chớp của Tiêu Chính Văn!

Lúc này, Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ Lục Chi Hàng, một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên toả ra khắp người anh, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Cút!”

Giọng nói không lớn, nhưng có khí thế như sấm sét, đánh xuyên qua cơ thể Lục Chi Hàng!

Toàn thân hắn run lên, cảm nhận được khí thế kinh người của người trước mặt, khí thế sắc bén kia còn mạnh hơn cả chú hai hắn – Lục Kiến Quốc!

Cả người Lục Chi Hàng đổ mồ hôi, hai chân không khỏi run lên!

Nếu có thể quay lại, hắn thà rằng không gặp Tiêu Chính Văn ở đây, thà rằng ban nãy hắn không động thủ với anh ta trong lúc hồ đồ nhất thời!

Tiêu Chính Văn vừa buông tay, liền đẩy Lục Chi Hàng ngã xuống đất, nhếch môi lạnh lùng nói: “Sao nào? Còn muốn tôi mời anh ra ngoài à?”

Lục Chi Hàng như được đại xá, không quan tâm đến việc mất mặt trước mặt Tô Mặc Như, vội vàng lau mồ hôi lạnh, bỏ lại một câu: “Được lắm! Anh chờ đấy!”

Sau khi nói nốt lời đe doạ, Lục Chi Hàng cùng hai đàn em hoảng sợ chạy ra khỏi nhà hàng.

Khách trong nhà hàng đang hóng hớt, cũng không kìm được mà giơ ngón tay cái với Tiêu Chính văn

Lục Chi Hàng cùng hai đàn em chạy chưa được bao xa, hai đàn em liền vội vàng hỏi: “Thiếu gia, anh không sao chứ?”

Lục Chi Hàng lúc này đang thở phì phò, mãi mới bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Không sao”.

“Thiếu gia, chúng ta phải làm gì bây giờ? Gọi người tới ạ?”, một tên đàn em hỏi.

Sắc mặt Lục Chi Hàng u ám vô cùng, hắn siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn Tô Mặc Như và Tiêu Chính Văn đang nói cười trong nhà hàng phía sau, rồi nói: “Tô Mặc Như nhất định phải là người phụ nữ của Lục Chi Hàng tao! Nhất định!”

“Người này không dễ…”

Lục Chi Hàng lập tức trở nên hung ác, nói: “Gọi! Gọi cho đám Vương Khải tới đây! Hôm nay nhất định phải cho anh ta bò ra khỏi nhà hàng này!”

Tiêu Chính Văn không để tâm đến chuyện vặt vãnh này. Anh nhìn Tô Mặc Như, người vẫn còn đang bối rối, mỉm cười: “Bác sĩ Tô, ra ngoài với cô cũng nguy hiểm thật đấy. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé. Con gái tôi sắp tan học, tôi còn phải đi đón con bé”.

Tô Mặc Như giật mình, vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Tôi xin lỗi, đều tại tôi. Tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh”.

Tiêu Chính Văn xua tay, vừa định nói không sao đâu.

Nhưng Tô Mặc Như đột nhiên bước tới nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng.

 

Mẹ kiếp!

Gái xinh bây giờ đều mạnh dạn như thế này sao?

Tiêu Chính Văn nuốt nước miếng, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi gò bồng!

Phi lễ, chớ nhìn!

Lúc này, Tô Mặc Như đột nhiên lo lắng kêu lên: “Bọn họ đến rồi, anh mau đi đi!”

“Ai cơ?”

Tiêu Chính Văn buột miệng hỏi, quay đầu lại thì thấy mười mấy gã đàn ông xăm trổ đầy mình sau cửa kính, tất cả đều hung hãn và ngang ngược, đương nhiên đi phía sau họ là Lục Chi Hàng đã sợ hãi bỏ chạy trước đó!

“Là thằng này đúng không?”

Người đàn ông xăm trổ đi đầu có cơ bắp rắn chắc chỉ vào Tiêu Chính Văn đang đứng trong nhà hàng, hỏi.

“Đúng! Là anh ta!”

Lục Chi Hàng vừa xấu hổ, vừa tức giận nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó nở nụ cười lạnh lùng, châm chọc nói: “Sao nào? Sao mặt mũi trắng bệch ra rồi? Nếu anh sợ thì bây giờ quỳ xuống, gọi tôi mấy tiếng ‘ông nội’, thì ông đây sẽ tha cho anh!”

Đọc truyện chữ Full