TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 398

Chương 398: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp

“Bằng Vũ! Không được hỗn láo!”

Đúng lúc này, một ông cụ vẻ mặt uy nghiêm nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt chống gậy bước xuống từ chiếc Bentley cách đó không xa.

Theo sau là một nam một nữ ăn mặc lộng lẫy sang trọng.

“Ông nội, ông xem cái tên không có mắt này lại dám ngáng đường của ông! Cháu đang bảo hắn cút sang một bên!”

Tên nhà giàu ngông cuồng đó tức giận nói, hung dữ trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó bước đến đỡ ông cụ.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn hiện lên vẻ lạnh lùng!

Nếu đổi lại là trước đây thì thằng ranh trước mặt này đã nằm bẹp dưới đất rồi.

“Không được vô lễ! Cháu đã quên trước đó ông dạy cháu thế nào rồi sao? Bước ra khỏi nhà thì phải khiêm tốn, không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Lẽ nào lần trước chưa dạy dỗ cháu đủ sao? Mau xin lỗi cậu này cho ông!”

Sắc mặt ông cụ hơi lạnh lùng, trầm giọng nói, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất vài cái.

“Ông nội, cháu chỉ…”

Cậu ấm nhà giàu ngông cuồng đó lập tức cúi đầu xuống dường như rất sợ ông cụ trước mặt.

“Còn không mau xin lỗi!”

Ông cụ lại lạnh lùng nói.

Tên đó cau mày, do dự chốc lát mới quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, mặt tỏ vẻ không phục, cắn chặt răng nói: “Xin lỗi, lúc nãy là tôi vô lễ”.

Dứt lời hắn không thèm quay đầu lại mà đứng sang một bên, đút hai tay vào túi quần, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ thù địch và tức giận.

Chết tiệt!

Mình mà lại phải xin lỗi một tên nghèo hèn như vậy à?

Nếu bị truyền ra ngoài thì sau này Chu Bằng Vũ mình còn mặt mũi nào nữa!

Chẳng phải sẽ bị mấy đứa bạn của mình cười chê sao?

“Cậu em, thật sự xin lỗi nhé, đều trách lão già này không nghiêm khắc dạy dỗ cháu khiến cậu chê cười rồi. Nếu cậu vẫn thấy không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ bảo cháu tôi xin lỗi cậu đàng hoàng!”

Ông cụ nở nụ cười hiền hậu.

Tiêu Chính Văn thở dài, cũng không trách gì ông cụ rất hiểu lý lẽ này, anh thản nhiên cười nói: “Không sao đâu, giới trẻ bây giờ dễ tức giận là chuyện bình thường”.

“Hừ! Giả vờ cái quái gì! Làm như bản thân mình bị oan ức lắm không bằng…”

Cậu ấm nhà giàu lạnh lùng hừ một tiếng, kết quả bị ông cụ trừng mắt liền hoảng sợ cúi đầu xuống.

Tiêu Chính Văn cũng cười nhạt nhìn ông cụ, nhưng bỗng nhận ra sắc mặt ông cụ không ổn lắm.

Mắt sưng, cơ thể suy nhược, nước da trắng bệch, đây đều là dấu hiệu của bệnh nguy hiểm.

Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ông cụ.

Ông cụ cũng cảm thấy kì lạ, ngờ vực nhìn xung quanh.

Chàng trai này làm gì mà nhìn mình chằm chằm vậy?

Lẽ nào trên mặt mình có dính bẩn gì à?

“Cậu bạn, cậu đang nhìn gì vậy? Lẽ nào cậu còn biết xem tướng số nữa sao?”, ông cụ cười hỏi.

Tiêu Chính Văn lắc đầu rồi đột nhiên bước đến kéo cổ tay ông cụ bắt mạch, sau đó trầm giọng nói: “Ông cụ, tình trạng sức khỏe của ông không ổn lắm, chứng hư hàn, hôm nay không được uống rượu. Nếu không khí hàn trong người ông mà gặp rượu mạnh thì sẽ xảy ra chuyện đấy”.

“Mẹ kiếp! Mày nói cái quái gì vậy? Ai cho phép mày ở đây nói năng bậy bạ. Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội tao, thế mà mày lại dám nguyền rủa ông ấy xảy ra chuyện à? Mày không muốn sống nữa phải không?”

 

Chu Bằng Vũ nổi giận, bước lên chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng nhiếc!

Ngay cả đôi nam nữ mặc quần áo sang trọng đứng sau ông cụ cũng tức giận mắng vài câu như chỉ muốn xé nát cái miệng độc ác của Tiêu Chính Văn!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không cho là vậy.

Tô Mặc Như ở bên cạnh cũng vội chạy đến kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh đang làm gì vậy? Lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của người ta mà anh lại nói mấy lời này, có phải là cố ý muốn làm khó họ không?”

Thế nhưng Tô Mặc Như quả thật cũng nhìn ra gì đó, nước da của ông cụ trước mặt không tốt, rõ ràng là đang mệt mỏi, môi tím tái, mắt đục ngầu đầy tơ máu, là dấu hiệu của bệnh nguy hiểm, đúng là không nên uống rượu nhiều.

Tiêu Chính Văn khuyên nhủ: “Ông cụ, tôi không biết xem tướng nhưng biết chút y thuật, có tin hay không tùy ông. Nhưng hôm nay ông không nên uống rượu, tốt nhất là đừng uống một giọt nào, nếu không…”

Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Tiêu Chính Văn nghĩ như vậy.

Anh không nói cặn kẽ nhưng có lẽ ẩn ý đã rõ ràng rồi.

“Câm miệng! Mẹ kiếp, mày còn ở đó ăn nói bậy bạ à? Cút! Nếu còn không cút, ông đây gọi người đến đánh gãy chân mày đấy!”

Chu Bằng Vũ cực kỳ tức giận, dứt lời hắn xắn tay áo lên định nhào vào đánh.

Ông cụ Chu ngăn hắn lại, nhướng mày nhìn bóng lưng rời đi của hai người Tiêu Chính Văn.

Đọc truyện chữ Full