Chương 399: Hai nữ thần
Sức khỏe bản thân như thế nào tự cụ ấy biết rõ, nhưng cụ ấy không tin trên thế giới này còn có người quyết định được sống chết.
Đó là chuyện của Diêm Vương, không phải chuyện mà người phàm trần thế tục như họ có thể làm được.
Thế nhưng mấy ngày gần đây sức khỏe của cụ ấy quả thật hơi giảm sút.
Tìm mấy bác sĩ danh tiếng đến mà cũng không chẩn đoán được bệnh.
Thế nên ông cụ Chu nghĩ nhân ngày vui mừng thọ bảy mươi tuổi này để vui vẻ một hồi.
Đây là truyền thống văn hóa đặc biệt của Hương Giang quê nhà họ.
“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta chỉ là kẻ lừa đảo thôi! Cháu lập tức bảo người đi dạy dỗ anh ta một trận!”
Chu Bằng Vũ hung dữ nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.
“Được rồi được rồi, kệ cậu ấy đi!”
Ông cụ Chu xua tay, cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ thầm ghi nhớ gương mặt của Tiêu Chính Văn mà thôi.
…
Mà bên này.
“Quả nhiên anh biết y thuật! Lúc này sắc mặt ông cụ đó rất kém, là dấu hiệu của bệnh nguy hiểm…”
Lúc này Tô Mặc Như khoanh tay trước ngực, tò mò nhìn Tiêu Chính Văn.
Y thuật của tên này không hề kém cỏi!
Không thua mình!
Chỉ cần liếc mắt là có thể bình tĩnh nói ông cụ đó không nên uống rượu. Không có mấy năm hành nghề y thì sẽ không nhìn ra được.
Tiêu Chính Văn nhún vai, cũng không giải thích gì thêm.
“Mặc Như!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi đến, vẫy tay với Tiêu Chính Văn và Tô Như Mặc.
Cô ta mặc váy dài màu đen, tóc xõa xuống, đường nét gương mặt tinh xảo, làn da trắng mịn, cũng rất giống học sinh trung học, thuộc kiểu nữ thần chụp hình đường phố.
Nhất là ba vòng của cô ta, chỗ cần lồi thì lồi cần lõm vẫn lõm, ngực rung lên vì chạy khiến người ra không thể không chuyển dời ánh mắt.
Còn có đôi chân thon dài, thẳng tắp, đường nét cân đối như được vẽ nên.
Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp này là một người quen, xét về diện mạo và khí chất đều không hề kém cạnh Tô Mặc Như.
“Chị Lập Hàm”.
Tô Mặc Như vui mừng chạy đến, ôm chầm lấy người phụ nữ đang đi tới.
“Cuối cùng cũng gặp được em rồi, đến Tu Hà cũng không nói với chị trước một tiếng”.
Người phụ nữ đó nở nụ cười dịu dàng, âu yếm vuốt ve mái tóc của Tô Mặc Như.
“Anh ta là?”
Bỗng nhiên cô ta tò mò hỏi khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đứng một bên.
“Anh ta à… anh ta là bạn em mới quen”.
Tô Mặc Như giới thiệu anh, còn liên tục nhảy mắt ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu.
“Bạn ư?”
Người phụ nữ đó sững sờ, đánh giá nhìn Tiêu Chính Văn.
Sau đó cô ta mỉm cười giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra nói: “Chào anh, tôi là Lâm Lập Hàm, chị họ của Mặc Như”.
“Tiêu Chính Văn”.
Tiêu Chính Văn bắt tay với cô ta nhưng buông ra rất nhanh.
“Mặc Như, em quen bạn trai lúc nào vậy, sao chị không biết?”
Lâm Lập Hàm nhìn Tô Mặc Như nói đùa.
“Ôi, còn chẳng phải là không kịp nói với chị sao. Dù sao bây giờ hai người cũng biết nhau rồi đấy, cũng không muộn mà”.
Tô Mặc Như buông tay Tiêu Chính Văn ra, rồi lại ôm cánh tay Lâm Lập Hàm làm nũng.
Mười phút sau.
Trong phòng bao của Túy Tiên Lâu, Tô Mặc Như khoác lên cánh tay Tiêu Chính Văn xếp hàng vào trong với Lâm Lập Hàm.
“Mặc Như, bên này!”
Vừa bước vào thì nghe thấy có người gọi tên Tô Mặc Như.
Tô Mặc Như nhìn theo tiếng gọi, phòng bao rộng lớn đã có bảy tám người trong đó.
Người gọi Tô Mặc Như không ai khác chính là Lục Chi Hàng lúc trước vẫn luôn theo đuổi cô ấy.
Tất nhiên Lục Chi Hàng cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn bên cạnh Tô Mặc Như, hơn nữa còn để ý Tô Mặc Như khoác tay Tiêu Chính Văn đi vào trong!
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hai người…?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy Lục Chi Hàng, mỉm cười với hắn.
Nhưng trong mắt Lục Chi Hàng, nụ cười này chính là sự chế giễu và khoe khoang!
Hắn tức giận nhìn Tô Mặc Như và Tiêu Chính Văn ngồi cạnh nhau, sau đó bực bội uống cạn ly rượu trên bàn.
“Thiếu gia Lục, làm sao vậy? Tôi thấy hình như tiểu thư Tô không thèm để ý đến anh”.
Một cậu ấm nhà giàu ngồi cạnh Lục Chi Hàng tò mò lên tiếng hỏi.
“Cậu bớt lo chuyện của tôi đi!”
Lục Chi Hàng vốn đã không vui, lúc này tất nhiên tâm trạng cực tệ.