TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 400

Chương 400: Không nể mặt à?

Lúc này trong phòng bao đã có hơn mười người, đều là các nam thanh niên và cô gái đầy sức sống, xinh đẹp, ăn mặc cũng khá sang trọng, cùng trò chuyện vui đùa, bầu không khí khá hài hòa.

Nhưng sự hài hòa này quá nửa là giả tạo.

Không ít nam thanh niên chú ý đến các cô gái không có bạn nam nào đi cùng ở trong phòng.

Nhiều cô gái lả lơi liếc mắt đưa tình quyến rũ các nam thanh niên ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ đắt tiền.

Tóm lại người trong phòng bao đều là vài công tử, tiểu thư nhà giàu, cũng có không ít “trà xanh” và “hải vương”.

“Mặc Như, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mọi người đợi cậu nãy giờ rồi”.

Thấy Tô Mặc Như đến, một cô gái trạc tuổi cô ấy đứng dậy gọi, trên gương mặt nở nụ cười tươi tắn.

Vẻ ngoài này có thể đánh giá sáu bảy điểm nhưng so với Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm thì hiển nhiên ngoại hình của cô ta kém xa.

Thế nhưng cô ta ăn mặc lộng lẫy, trang điểm khá đậm, mặc một áo croptop màu đỏ, khe ngực lộ ra bầu ngực tuyết trắng, chân mang tất lưới.

“Đây là Triệu Mộng Liên, người Tu Hà, bạn đại học của tôi. Lần tụ họp này là do cậu ấy tổ chức, bọn tôi đã hơn một năm chưa gặp nhau rồi”.

Tô Mặc Như cười nhạt, giới thiệu cô ta với Tiêu Chính Văn và Lâm Lập Hàm.

Nhưng Triệu Mộng Liên đó không thèm liếc nhìn Tiêu Chính Văn mà nhìn Lâm Lập Hàm, cười hỏi: “Mặc Như, đây là chị họ của cậu à? Ôi, đúng xinh thật, gen nhà cậu tốt thật đấy. Mình sắp trở thành người làm phông nền cho các cậu rồi”.

Triệu Mộng Liên vừa cười nói vừa đi đến trước mặt Tô Mặc Như, kéo tay cô ấy bắt đầu giới thiệu với những người khác trong phòng bao: “Mọi người yên lặng chút nào, tôi giới thiệu với mọi người đây chính là sinh viên giỏi kiêm hoa khôi của trường Đại học Y khoa tỉnh – Tô Mặc Như, cũng là viên ngọc quý của nhà họ Tô – gia tộc hành nghề y ở tỉnh. Thế nào, có phải rất xinh không? Ai chưa có bạn gái, tối nay có thể nắm lấy cơ hội này”.

Triệu Mộng Liên nói nửa đùa nửa thật, đồng thời giới thiệu: “Còn đây là chị họ của Tô Mặc Như, cũng là nữ thần hàng thật giá thật”.

Cô ta nói xong, Lâm Lập Hàm hơi cúi người cười nói: “Chào mọi người, tôi là Lâm Lập Hàm”.

Lúc nói, cô ta nở nụ cười ngọt ngào khiến bao nam thanh niên say như điếu đổ.

Đẹp quá!

Nữ thần!

Mọi người cũng đồng loạt đứng lên, chân thành nở nụ cười và chào hỏi nhiệt tình!

“Chào mọi người, tôi là Tô Mặc Như!”

Tô Mặc Như cũng hơi cúi người tự giới thiệu, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn đằng sau nói: “Còn đây là người bạn tôi mới quen ở Tu Hà, Tiêu Chính Văn”.

Mọi người chỉ khẽ gật đầu, không thèm liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng không muốn giao lưu gì với đám người này, anh thản nhiên ngồi xuống cạnh Tô Mặc Như.

Nhưng vừa ngồi xuống, anh đã cảm nhận được các nam thanh niên trong phòng bao đều nhìn về phía mình với ánh mắt không vui, không thiện cảm xen lẫn chút tò mò.

Lúc này, những nam thanh niên vốn dĩ đang trò cười vui vẻ với các cô gái khác trong phòng cũng đồng loạt nhìn về phía Tô Mặc Như tự giới thiệu bản thân.

“Cô Tô, tôi là Hồ Chí Bằng, trước đây từng nghe Mộng Liên nhắc đến cô, không ngờ người thật lại xinh đẹp như vậy!”

“Cô Tô, tôi là Tiết Thiệu Bạch, nhà kinh doanh dược liệu, sau này còn nhờ cậy vào cô Tô nhiều”.

“Tôi là Dương Tu, là đàn em khóa dưới của chị, trước đây từng thấy ảnh của chị trong trường!”

Những người tự giới thiệu đó đều là thiếu gia nhà giàu ở Tu Hà, ai ai cũng mặc đồ vest chỉnh tề, nở nụ cười rạng rỡ.

Thế nhưng ai tinh mắt cũng nhận ra những người này đều mang tâm tư khác nhau.

“Cô Tô, tôi mời cô một ly, tôi là Hàn Khắc Sảng, cũng là người ở tỉnh. Nghe danh tiểu thư nhà họ Tô – Tô Mặc Như đã lâu, nay lần đầu tiên gặp mặt, mong được chỉ bảo nhiều hơn”.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ vest, tóc tai bóng láng, ăn mặc rất quý phái chậm rãi đứng dậy, tay cầm một ly rượu.

Ánh mắt hắn tràn đầy cảm giác săn bắt con mồi, không hề che giấu sự mến mộ của mình với Tô Mặc Như và ánh mắt rực lửa nhìn Lâm Lập Hàm!

Người đàn ông này có vẻ ngoài nhã nhặn, khuôn mặt thư sinh, mày kiếm, mũi cao, da trắng, là một thiếu gia điển hình.

Cử chỉ hành động của hắn cũng có cảm giác được giáo dục khá khắt khe.

Nhất là lúc nhìn Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm, trong mắt còn ẩn chứa dục vọng khác nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười lịch sự nâng ly lên, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Tô Mặc Như hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Hàn Khắc Sảng.

Cô không quen với người đàn ông trước mặt.

“Mặc Như, đừng ngây người ra đó nữa! Thiếu gia Hàn đã mời rượu cậu, cậu còn không mau uống một ly đi? Thiếu gia Hàn là một trong bốn thiếu gia ở tỉnh, là một tài năng trẻ tuổi hô mưa gọi gió! Lần này, anh ấy đặc biệt đến Tu Hà để gặp cậu đấy”.

Triệu Mộng Liên kích động kéo tay Tô Mặc Như, thật ra cô ta rất ghen tị với Tô Mặc Như.

Người này là một trong bốn thiếu gia ở tỉnh, lịch sự nhã nhặn, giàu có lắm tiền!

Là bạch mã hoàng tử trong mộng của bao cô gái.

Nếu có thể, Triệu Mộng Liên cũng muốn tới gần hắn!

Nhưng thiếu gia Hàn không có hứng thú với cô ta mà chỉ có cảm giác với Tô Mặc Như.

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Triệu Mộng Liên bên cạnh Tô Mặc Như. Anh cứ có cảm giác người phụ nữ này không hề đơn giản, hơi nghi ngờ về việc mai mối Tô Mặc Như và thiếu gia Hàn.

Lúc này, Lục Chi Hàng ngồi trong góc một mình buồn bực uống rượu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn rất thích Tô Mặc Như, đáng tiếc vất vả chạy từ tỉnh đến Tu Hà nhưng lúc này hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Mặc Như bị người đàn ông khác xem như con mồi, còn mình lại không thể bảo vệ được cho cô ấy.

Hàn Khắc Sảng là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh, Lục Chi Hàng không dám chọc vào hắn.

“Thiếu gia Hàn, tối nay anh có gì đó không đúng lắm thì phải. Chẳng phải anh vẫn luôn thích Tô Mặc Như sao? Bây giờ Hàn Khắc Sảng có vẻ thích Tô Mặc Như, sao anh không thể hiện chút gì vậy, lẽ nào bỏ cuộc rồi à?”

 

Lúc này một cậu ấm nhà giàu bên cạnh Lục Chi Hàng vui đùa hỏi.

“Câm miệng!”

Từ sau khi Tô Mặc Như bước vào phòng, Lục Chi Hàng cứ buồn bực, lúc này đã uống hơi nhiều, lạnh lùng nói: “Anh thì biết cái gì? Anh cũng không nhìn xem người ngồi cạnh Tô Mặc Như là ai. Hàn Khắc Sảng đó có ý với Tô Mặc Như, tôi sợ lát nữa anh ta sẽ bò ra ngoài thôi!”

Cậu ấm nhà giàu đó mờ mịt, khó hiểu quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Mà từ lúc Hàn Khắc Sảng tỏ rõ có ý với Tô Mặc Như, những nam thanh niên trước đó vừa xum xoe với Tô Mặc Như cũng biết điều lặng lẽ ngồi về lại chỗ của mình.

Họ đều biết mình không thể có được người phụ nữ mà Hàn Khắc Sảng thích.

Dám giành phụ nữ với Hàn Khắc Sảng thì đúng là không muốn sống nữa rồi!

Các cô gái khác trong phòng bao cũng đố kỵ nhìn Tô Mặc Như chằm chằm. Họ đều có ý với Hàn Khắc Sảng nhưng hắn lại chẳng hề liếc mắt với họ lấy một cái.

Tiêu Chính Văn ngồi trong góc khẽ cười, lạnh lùng lắc đầu.

Sao anh lại không nhìn ra tâm tư của Hàn Khắc Sảng này được chứ.

Buổi tụ họp hôm nay cũng khá thú vị đấy.

Lúc này Tô Mặc Như cũng áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu, lấy trà thay rượu nhé”.

Cô vừa dứt lời, Triệu Mộng Liên tức giận nói: “Mặc Như, sao cậu có thể lấy trà thay rượu được chứ? Thiếu gia Hàn mời cậu rượu đã là phúc lớn của cậu rồi. Hơn nữa, uống một chút cũng có sao đâu, mình khó khăn lắm mới tổ chức buổi tụ họp này, cậu như vậy là không nể mặt mình chứ gì?”

 

Đọc truyện chữ Full