Chương 401: Quỳ xuống dâng trà
Tô Mặc Như ngơ ngác, ngượng ngùng nói: “Nhưng mình thực sự không biết uống rượu…”
Tới giờ phút này, Tô Mặc Như cũng hiểu đây là thế cục mà Triệu Mộng Liên cố tình sắp đặt, mục đích là muốn mai mối cho mình và tên Hàn Khắc Sảng này!
Không ngờ bạn học đại học của mình lại đang bán rẻ tình bạn chỉ để giành lấy thiện cảm của thiếu gia Hàn.
“Hừ! Mình không quan tâm, tối nay cậu không uống cũng phải uống! Nếu không chúng ta không làm bạn nữa!”
Triệu Mộng Liên phẫn nộ, giận dỗi nói.
“Không sao, nếu Mặc Như không biết uống thì chúng ta cũng không cần ép uống”.
Lúc này, Hàn Khắc Sảng dịu dàng cười nói.
“Thiếu gia Hàn, anh vẫn nên gọi tôi là tiểu thư Tô đi! Gọi Mặc Như như vậy, ngoại trừ người thân của tôi ra thì tôi nghe không quen lắm!”
Tô Mặc Như cũng không phải là cô gái đơn thuần, sắc mặt cô ta dần tối sầm lại.
Không hề giữ thể diện cho Hàn Khắc Sảng trước mặt mọi người!
Hàn Khắc Sảng chợt sững sờ, cười gằn nói: “…Tính cách của tiểu thư Tô cũng hơi cao ngạo nhỉ”.
Lúc nói ra những lời này, sắc mặt Hàn Khắc Sảng vô cùng u ám, giống như trời đang sấm chớp mưa bão, khoé mắt cũng loé lên tia rét lạnh, sau đó lặng lẽ ngồi xuống, đôi mắt liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi cạnh Tô Mặc Như, chợt hỏi: “Tiểu thư Tô này, không biết người bạn này của cô đang làm nghề gì vậy?”
Tiêu Chính Văn cau mày, không ngờ lửa lại bén tới chỗ mình.
Mấy cái trò đâm sau lưng này cũng chỉ có mấy tên cậu ấm nhà giàu này mới chơi.
“Làm vệ sĩ cho tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà”.
Tiêu Chính Văn lên tiếng, lãnh đạm nói.
“Ồ, thì ra là đi làm ở tập đoàn Đỗ Thị, vậy ắt hẳn là nhân tài xuất chúng rồi, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!”
Hàn Khắc Sảng giả vờ ngưỡng mộ nói, người không hiểu sẽ không nhìn ra sự nịnh nọt và châm chọc của hắn.
“Ha ha! Thiếu gia Hàn, anh đang đùa đấy à? Một tên vệ sĩ nhỏ nhoi cũng có thể khiến anh ngưỡng mộ danh tiếng sao…”
Một nam thanh niên ngồi cùng bàn cất giọng châm biếm.
Thân hình hắn mập mạp, đeo đồng hồ vàng, thịt trên mặt tụ lại một cục, mắt cũng rất nhỏ híp thành một đường, cả người đều ăn diện như muốn nói với người khác bản thân là nhà giàu mới nổi!
Tên mập chết tiệt này đắc ý nghịch đồng hồ Rolex trên cổ tay, thái độ kiêu ngạo liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Nhân tài vệ sĩ này, tôi thấy anh cũng rất biết tiết kiệm, cả người tính tổng cộng lại chưa tới năm trăm tệ đi? Theo tôi thấy thì mức lương cao nhất của tập đoàn Đỗ Thị cũng cỡ bảy tám nghìn tệ? Có thể anh vẫn không biết, công ty mà thiếu gia Hàn mở ở tỉnh, doanh thu một tháng hơn chục triệu tệ! E là cả đời anh cũng kiếm không nổi nhiều tiền như vậy đâu nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha…”
Tên mập chết tiệt vừa nói xong thì mọi người trong phòng bao đều cười ồ lên, đặc biệt là Triệu Mộng Liên cười cực kỳ lố!
Sắc mặt Tô Mặc Như chợt trở nên lạnh lùng!
Hôm nay cô ta dẫn Tiêu Chính Văn tới là muốn đối phó với Lục Chi Hàng, không ngờ đột nhiên lại lòi ra thiếu gia Hàn, việc này khiến cô ta trở tay không kịp.
Càng khiến cô ta khó chịu hơn là những người này lại đang nhắm vào Tiêu Chính Văn.
Cô ta áy náy nhìn Tiêu Chính Văn nhưng lại phát hiện anh đang dửng dưng nói chuyện điện thoại, tên lưu trong danh bạ lại là “Vợ”!
Vãi chưởng!
Tới lúc này rồi mà anh ta còn có tâm trạng nói chuyện với vợ mình sao?
Tô Mặc Như hơi cạn lời.
Nhiều người đang cười nhạo Tiêu Chính Văn, cũng tựa như chế nhạo Tô Mặc Như, nếu là cô ta thì tuyệt đối không nhẫn nhịn nổi!
Tô Mặc Như là một trong bốn bông hoa bá vương của tỉnh vậy mà lại bị mấy tên cậu ấm nhà giàu không biết từ đâu tới mỉa mai, nếu như chuyện này truyền tới tỉnh thì cô ta sẽ rất mất mặt!
Thế nên Tô Mặc Như đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn mọi người, nói với Tiêu Chính Văn và Lâm Lập Hàm: “Chúng ta đi thôi!”
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chính Văn lại im lặng cất điện thoại, khoanh tay, nhún vai cười nói: “Không cần sốt ruột thế đâu tiểu thư Tô, tới rồi thì phải ăn cho no rồi về. Nhà tôi không có đồ ăn…”
Câu nói này khiến mọi người trong phòng bao đều sững sờ!
“Trong nhà không có đồ ăn? Ha ha ha, quả nhiên là nhân tài mà! Không biết sao tiểu thư Tô lại quen được người bạn như này, cũng khiến cánh đàn ông chúng tôi mất mặt quá rồi đấy!”
Lúc này, Hồ Chí Bằng lên tiếng.
Hắn hiểu rõ tâm tư của Hàn Khắc Sảng với Tô Mặc Như nên mới lợi dụng thời cơ giúp Hàn Khắc Sảng đả kích Tiêu Chính Văn, những lời như này cũng xem như bản thân đã cho Hàn Khắc Sảng một ân tình!
Nói không chừng sau này còn có thể làm ăn với nhà họ Hàn ở tỉnh!
“Ha ha ha! Buồn cười chết mất!”
Mọi người lại cùng nhau cười vang!
“Ôi, Chí Bằng, cậu không được nói vậy chứ! Nhìn loại nghèo hèn như này, tiết kiệm cũng đúng thôi. Suy cho cùng, có thể tới đây ăn cơm đều không phải người bình thường, ăn một bữa là đủ để chém gió cả đời rồi!”
Tên béo chết tiệt đang mỉa mai cười ha hả.
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn lại thản nhiên liếc nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ hề, chẳng thèm để bụng.
Sắc mặt Tô Mặc Như càng trở nên khó coi hơn, phẫn nộ hét lên: “Đủ rồi! Mấy người đối xử với bạn tôi như vậy sao?”
“Mặc Như, cậu đừng tức giận mà. Bọn mình cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu nói xem, sao cậu lại có thể kết bạn với loại người vô dụng như này vậy? Còn là vệ sĩ trông cửa, có khác gì với chó canh cửa đâu? Thật mất mặt! Dù sao cậu cũng là tiểu thư của nhà họ Tô ở tỉnh, như này chẳng phải quá mất mặt rồi sao? Hơn nữa thiếu gia Hàn có chỗ nào không tốt, vừa đẹp trai, lại có tiền, sự nghiệp cũng thành đạt như thế, có biết bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ thiếu gia Hàn nhưng đều không thể lọt vào mắt anh ấy! Cậu là người đầu tiên, chắc là cậu hiểu ý của mình rồi chứ?”
Triệu Mộng Liên cứ mở miệng nói muốn tốt cho Tô Mặc Như, lúc nào cũng hạ thấp Tiêu Chính Văn, đề cao Hàn Khắc Sảng.
“Ha ha, muốn tốt cho mình sao? Muốn tốt cho mình mà lại sỉ nhục bạn mình thế này à?”
Tô Mặc Như tức giận, sắc mặt hoàn toàn lạnh tanh, cầm lấy túi xách lạnh lùng nói: “Tô Mặc Như tôi muốn kết bạn với người như nào cũng không cần người khác khoa tay múa chân! Trong mắt tôi, Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn bè lũ cậu ấm chỉ biết ăn bám bố mẹ mấy người!”
Câu này xem như đã hoàn toàn đắc tội với đám cậu ấm nhà giàu trong phòng bao, sắc mặt mỗi người đều trở nên u ám, không phục!
“Còn cậu, Triệu Mộng Liên, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa!”
Tô Mặc Như lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Mộng Liên rồi nói.
Tình bạn nhiều năm của hai người ngày hôm nay xem như hoàn toàn tan vỡ!
“Cậu… Thật tức chết mình mà! Mình chỉ muốn tốt cho cậu!”
Triệu Mộng Liên khoanh tay thở hổn hển, vô cùng tức giận.
Cô gái bị thiếu gia Hàn để ý thì còn có thể chạy được sao?
Ngây thơ!
Lúc này, câu nói Hàn Khắc Sảng lại phá vỡ bầu không khí gượng gạo lúng túng.
“Tiêu Chính Văn phải không? Hay anh thử suy nghĩ đến công ty tôi làm việc đi? Tháng sau tôi định mở công ty chi nhánh ở Tu Hà, nếu anh muốn thì tôi có thể cho anh vị trí giám đốc bộ phận, về mức lương thì khoảng hai mươi nghìn tệ. Suy cho cùng anh cũng là bạn của tiểu thư Tô, quyền lợi như này tôi vẫn có thể làm được”.
Hàn Khắc Sảng thản nhiên lên tiếng, nâng ly rượu trong tay, nở nụ cười châm biếm, nói: “Anh suy nghĩ cho kỹ, cơ hội như này không phải ai cũng có đâu, nếu nghĩ kỹ rồi thì lại đây quỳ xuống, nâng rượu cảm ơn tôi đi”.
Nói xong, Hàn Khắc Sảng tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn.
Hắn muốn Tô Mặc Như và Tiêu Chính Văn thấy rõ hắn có quyền lực đến mức nào!
Dựa hơi bố mẹ thì có gì không tốt chứ?
Có tiền là được!
Biết bao nhiêu người chỉ ước gì nịnh hót mình cơ mà?
Với mức lương hai mươi nghìn tệ, tên Tiêu Chính Văn vẫn phải qua đây nịnh bợ mình như một con chó thôi!
Tô Mặc Như cũng hiểu rõ, trên đời này chỉ cần là người thì đều có thể vì tiền bạc và quyền lực mà khom lưng quỳ gối!
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng cất tiếng: “Thiếu gia Hàn phải không? Vậy tôi cũng cho anh một cơ hội, qua đây quỳ xuống, nâng trà xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua những lời vô lễ vừa nãy của anh!”