Chương 407: Anh ta là thần y?
Tô Mặc Như cũng nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh ta có thể nhìn mặt đoán bệnh thật sao?
Trung y chú trọng đến việc nhìn, ngửi, hỏi và bắt mạch, mỗi bước đều là những tinh hoa tổ tiên truyền lại!
Mỗi vị bác sĩ giàu y đức, có thể chỉ dựa vào một trong bốn kĩ năng y thuật này thì có thể đạt được hiệu quả trong việc chẩn đoán nguyên nhân gây bệnh.
Mà “nhìn” chính là y thuật khó tiếp cận được nhất trong lĩnh vực y học cổ truyền.
Ngay cả ông nội của Tô Mặc Như, đều không dám dùng đến từ “nhìn”
Vậy mà Tiêu Chính Văn lại chỉ cần liếc nhìn người khác là có thể chẩn đoán được nguyên nhân phát bệnh!
Anh ta là thần y sao?
Nói không chừng, kĩ năng “nhìn” của anh ta còn cao thâm hơn ông nội của cô!
Vốn dĩ trước đó Tô Mặc Như thấy sắc mặt ông cụ kia rất tệ, nhưng cũng không dám phán đoán sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ, mọi việc đều đã ứng nghiệm.
Chu Văn Chính cũng rất hối hận, cúi mặt xuống cầu xin: “Người anh em, trước đây xúc phạm cậu là lỗi của chúng tôi. Nhưng bây giờ tính mạng ông cụ nhà tôi ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cậu mới có thể cứu ông ấy… Chu Văn Chính tôi cầu xin cậu đấy!”
Cầu xin!
Đây là chuyện mà cả đời này Chu Văn Chính chưa từng làm, nhưng ngày hôm nay, ông ta không thể không cúi đầu trước người thanh niên trẻ tuổi này!
Tiêu Chính Văn cũng hành động có chừng mực, để thuận tiện cho công việc sau này, anh thoải mái nói: “Thấy ông hiếu thuận như thế, vậy tôi miễn cưỡng đi xem xem”.
“Cảm ơn! Bố tôi bên này…”
Chu Văn Chính vội nói lời cảm ơn rồi dẫn mấy người Tiêu Chính Văn đến phòng bao Thiên Tự ở tầng ba.
Lâm Lập Hàm cũng đi theo, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, Chu Văn Chính là chủ tịch tập đoàn Chu Thị ở Hương Giang, tập đoàn Chu Thị nằm trong khu vực ven biển Nam Lĩnh của Hoa Quốc, có thực lực về kinh tế hùng mạnh!
Nhân vật lớn như vậy, mà ban nãy còn cầu xin Tiêu Chính Văn cứu người!
…
Phòng bao Thiên Tự.
Toàn bộ người nhà họ Chu tập trung quanh ghế sofa, mỗi người đều tỏ ra rất lo lắng, trong đó còn có tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ.
Lúc này ông cụ Chu đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, miệng run rẩy khẽ hé mở, như đang hấp hối.
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết tình trạng của ông cụ Chu thế nào, tính mạng nguy kịch, ngàn cân treo sợi tóc!
Chu Hồng Hưng chính là trụ cột của nhà họ Chu, một khi cụ ấy xảy ra chuyện thì địa vị của nhà họ Chu ở Hoa Quốc sẽ giảm mạnh!
Vì vậy, bầu không khí trong phòng bao vô cùng nặng nề, tất cả đều im lặng.
“Nhường đường! Nhường nhường! Thần y Tiêu tới rồi!”
Chu Văn Chính sải bước dài vào trong phòng bao, dẫn Tiêu Chính Văn đến trước mặt ông cụ Chu.
Mọi người lập tức liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vui mừng, như thể nhìn thấy được hy vọng của gia tộc.
“Ồ? Tình trạng rất xấu, mọi người tản ra một chút, ông cụ Chu cần hít thở không khí trong lành, còn nữa trong phòng có mùi rượu nồng nặc, mau mở cửa sổ ra”.
Tiêu Chính Văn chỉ tay, cau mày nói.
Mọi người nghe xong, lần lượt tản ra ngoài, có người còn chạy đến mở cửa sổ, hỏi: “Thần y Tiêu, thế này được chưa?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, vừa nói chữ “Được” xong, sau lưng truyền đến một tiếng “hừ” lạnh lùng.
“Một tên lừa đảo giang hồ cũng dám tự xưng thần y, đúng là trên đời này loại người nào cũng có”.
Chu Bằng Vũ đứng ra trước, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nói với Chu Văn Chính: “Bố, sao bố có thể tin anh ta chứ? Anh ta là tên lừa đảo! Chính anh ta là người khiến cho ông nội tức giận ra nông nỗi này đấy!”
Trong từ điển của Tiêu Chính Văn, nếu trước đây gặp tên đại thiếu gia gia nào như Chu Bằng Vũ, nhất định sẽ tát thẳng mặt hắn!
Có điều, để tránh phiền phức, cuối cùng anh kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Là Chu Bằng Vũ phải không, tôi khuyên cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại, nếu không, tự gánh chịu hậu quả!”
Tên này là thiếu đòn đây mà!
Hắn được nuông chiều từ bé, một chút phép lịch sự tối thiểu cũng không có!
“Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem nào! Cả Hương Giang này không ai dám nói với tao như vậy, huống hồ chỉ là một Tu Hà nhỏ bé!”
Chu Bằng Vũ tức giận, hắn lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta cảnh cáo như vậy, lại còn là một tên khốn thối tha hắn căn bản không thèm để mắt tới!
“Đủ rồi! Bằng Vũ, con mau cút ra ngoài cho bố!”
Chu Văn Chính quát mắng hắn.
Chu Bằng Vũ sững sờ, giận dữ nói: “Bố! Ông nội không thể để loại người như anh ta chữa trị, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta khó tránh khỏi liên quan! Hơn nữa, những gì anh ta nói là vớ vẩn, mọi người thật sự tin anh ta là thần y gì đó sao?”