TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 408

Chương 408: Quỷ Thủ Thám Châm

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhún vai nói: “Ông Chu, tôi là được ông mời đến giúp đỡ, chứ không phải đến để rước cơn giận vào người. Bây giờ tai tôi không được tốt, không nghe thấy những lời mắng chửi, nếu vẫn muốn chữa trị cho ông cụ Chu thì…”

Tiêu Chính Văn còn chưa nói xong, đã nhếch mép nở nụ cười nhạt nhìn Chu Văn Chính.

“Đồ nhà quê, mẹ kiếp, mày còn ra vẻ đúng không? Bây giờ tao sẽ vạch trần bộ mặt của mày ngay và luôn!”

Từ đầu đến cuối Chu Bằng Vũ không tin Tiêu Chính Văn là loại thần y chó má gì đó.

“Bốp!”

Hắn vừa dứt lời đã bị Chu Văn Chính tát một bạt tai vào mặt!

Cú tát vang dội này khiến Chu Bằng Vũ ngồi phịch xuống ghế, một bên má trắng trẻo của hắn lập tức sưng tấy đỏ ửng, khuôn mặt như biến thành một cái đầu heo!

“Bố… bố điên rồi! Sao bố lại vì cái tên mà đánh con…”

Chu Bằng Vũ lộ vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, nghiêng đầu trừng mắt lườm Tiêu Chính Văn, sau đó quát lớn: “Đều tại mày! Mày là cái thá gì, ông đây đánh chết mày!”

Mắt thấy Chu Bằng Vũ đang nhăn nhó lao về phía mình, Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, kẹp một cây châm bạc giữa hai ngón tay!

Anh quay người, cây châm bạc đâm thẳng vào cổ của Chu Bằng Vũ!

“A!”

Chu Bằng Vũ đau đớn hét lên, hai chân không thể đứng thẳng, lập tức ngã nhào xuống đất như một con chó.

Sau đó, hắn đột nhiên cười ha hả trước mặt mọi người trong phòng bao!

“Bằng Vũ, Bằng Vũ con sao thế?”

Một người phụ nữ trung niên chạy lại với vẻ mặt lo lắng.

Chu Bằng Vũ cười lớn, ôm bụng, nước mắt trào ra, ngón tay chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn.

“Cậu đã làm gì Chu Bằng Vũ nhà tôi?”

Người phụ nữ đó có vẻ là mẹ của Chu Bằng Vũ, lúc này mặt mũi đỏ bừng hậm hực hỏi.

Tiêu Chính Văn nhún vai, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi nghĩ rằng cậu ta đang trong cơn giận nên ảnh hưởng trực tiếp tới tim, cần cười lớn để phát tiết hết cảm xúc ra ngoài!”

Tô Mặc Như đi theo Tiêu Chính Văn vào trong, lúc này đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt kinh ngạc, đôi mắt mở to đẩy vẻ ngạc nhiên: “Anh ta… sao anh ta lại biết ‘Quỷ Thủ Thám Châm’?”

Trong lòng Tô Mặc Như ngập tràn sự nghi ngờ và kinh ngạc!

Không sai!

Chính là Quỷ Thủ Thám Châm!

Quỷ Thủ Thám Châm của thần y dược vương Tôn Tư Niên!

Tô Mặc Như rất chắc chắn cây châm bạc mà Tiêu Chính Văn đâm vào cổ Chu Bằng Vũ, chính là sử dụng phương pháp Quỷ Thủ Thám Châm của thần y dược vương Tôn Tư Niên!

Cô ta nhớ trước đây ông nội cũng đã từng dùng loại y thuật kim châm này, động tác nước chảy mây trôi, tuyệt diệu giống như bàn tay của quỷ khiến người khác khó mà lường được!

Nhưng ông nội dùng kỹ thuật kim châm này chỉ dùng ở bước cuối cùng, khác xa với kỹ thuật kim châm của dược vương Tôn Tư Niên.

Đây là lý do tại sao ông nội chỉ có thể làm thần y Tô ở trong tỉnh, chứ không phải thần y của Hoa Quốc.

Cả Hoa Quốc này, có ba vị thần y mà ai cũng biết.

Vị thần y khác thì xuất quỷ nhập thần, được cho là đang làm nhiệm vụ của chiến khu Hoa Quốc, được gọi là thần y quân đội.

Có điều, những cái này đều là tin đồn truyền tai nhau, chưa một ai nhìn thấy diện mạo của vị thần y kia.

Ngoài bốn người này thì ông nội của cô ta là người thứ năm.

Nhưng đây cũng là hạng năm áp chót, vì không thể so bì với bốn vị thần y kia, thực lực kém xa!

Nếu Tô Mặc Như trước kia còn nghi ngờ y thuật của Tiêu Chính Văn, thì bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin tưởng!

Trên thế gian này, người biết Quỷ Thủ Thám Châm chỉ sợ ngoài vị thần y Tôn của Hoa Quốc và ông nội biết một chút ra thì chỉ có Tiêu Chính Văn!

Tuy nhiên Tô Mặc Như biết rằng, Quỷ Thủ Thám Châm của ông nội cô không được cao siêu và không sử dụng được thành thạo như Tiêu Chính Văn!

Chẳng lẽ, sư phụ của Tiêu Chính Văn chính là thần y Tôn?

 

Anh ta vừa nói mình không phải người của Dược Vương Cốc!

Quá đáng hận!

“Thần y Tiêu, thật ngại quá, tôi thay mặt con trai xin lỗi cậu, bệnh tình bố tôi vẫn đang nguy kịch, mong thần y Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho thằng con nhỏ và cứu lấy bố tôi…”

Chu Văn Chính cuống cuồng hết cả lên, bây giờ chỉ muốn giết quách thằng con bất hiếu của mình.

Tiêu Chính Văn gật đầu, bước lên phía trước một bước, giữa ngón tay lóe sáng, Chu Bằng Vũ vốn đang cười không ngừng lập tức ho dữ dội.

Mặt hắn đỏ bừng, bụng đau đớn vì cười lớn nên không đứng lên được.

“Mau đưa nó ra ngoài, không có sự cho phép của tôi thì không được để nó bước vào làm phiền thần y Tiêu!”

Chu Văn Chính lạnh lùng liếc xéo Chu Bằng Vũ.

Sau khi Chu Bằng Tự ra ngoài, Tiêu Chính Văn mới tiếp tục đến chỗ ông cụ Chu, chỉ liếc mắt nhìn anh đã nhẹ nhàng lắc đầu: “Haizz, tình trạng của ông cụ Chu không tốt lắm”.

“Thần y Tiêu, cầu xin cậu nhất định phải cứu lấy bố tôi! Tương lai nhà họ Chu chúng tôi phải dựa vào thần y Tiêu rồi!”

Chu Văn Chính lập tức nắm chặt tay Tiêu Chính Văn, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin.

Đọc truyện chữ Full