TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 409

Chương 409: Thẻ vàng

Tiêu Chính Văn không nói nhiều, giơ tay lên, mấy cây châm đã xuất hiện giữa ngón tay anh.

Sau đó, anh nhón mấy cây châm bạc sáng lóa này, lần lượt đâm vào bảy huyệt vị như huyệt bách hội, huyệt thần đình, huyệt đán trung của ông cụ Chu.

Mọi người nhìn mà không hiểu Tiêu Chính Văn đang làm gì, trong lòng không khỏi thấy hoài nghi.

Tô Mặc Như cũng vậy, tuy luôn được mọi người gọi là tiểu thần y thế hệ mới, nhưng lúc này, khi nhìn thấy thủ pháp và các huyệt cắm châm kỳ lạ của Tiêu Chính Văn, đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng cô ta đã nhớ mấy huyệt vị và thứ tự Tiêu Chính Văn cắm châm, chờ lát nữa ra ngoài hỏi cho rõ.

Cứ như vậy khoảng bảy tám phút, Tiêu Chính Văn mới thu tay, cười nói: “Xong rồi”.

“Thế là được rồi sao?”

Người đầu tiên lên tiếng hỏi đương nhiên là Chu Văn Chính, ông ta không hiểu gì hết, nhưng lại không tiện nói gì, dù sao thì người cũng do ông ta mời đến.

“Nếu cậu ta dám lừa dối mình, thì chắc chắn phải trả cái giá thê thảm”.

Chu Văn Chính thầm nghĩ.

“Ôi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, bố tỉnh rồi kìa”.

Một phụ nữ trung niên trong đám đông kêu lên.

Tất cả đều nhìn qua, khuôn mặt ông cụ Chu đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch đã hồng hào hơn, làn môi tím tái cũng lấy lại vẻ hồng nhuận.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Khụ khụ…”

Cùng với một tràng tiếng ho khẽ, cuối cùng ông cụ Chu cũng tỉnh lại.

Mọi người vây xung quanh lập tức kêu lên mừng rỡ, những người lúc trước còn không tin vào y thuật của Tiêu Chính Văn, bây giờ lại nhìn anh chẳng khác gì nhìn vật báu của quốc gia.

“Chàng trai, là cậu cứu tôi sao?”

Ông cụ Chu ngồi dậy nhờ Chu Văn Chính đỡ.

“Vâng”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

“Cảm ơn… cảm ơn cậu đã cứu cái mạng già này, Chu Hồng Hưng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này!”, ông cụ Chu kích động nói.

“Thần y Tiêu, đây là thẻ vàng VIP bản giới hạn của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, cả thế giới chỉ có sáu chiếc. Chiếc cuối cùng này coi như món quà cảm ơn tôi tặng cậu, mong thần y Tiêu không chê”.

Chu Hồng Hưng lấy một chiếc thẻ vàng lấp lánh ra, đưa cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy, tấm thẻ vuông vắn, làm hẳn từ vàng ròng.

Hơn nữa đằng sau tấm thẻ còn in một con rồng vàng, nhìn cũng biết tốn không ít tiền.

“Sao tôi dám nhận chứ, cứu chữa mọi người vốn là trách nhiệm của thầy thuốc chúng tôi mà”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười.

Chủ soái Bắc Lương không có hứng thú lắm với những vật ngoài thân như thế này.

Nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết, Tiêu Chính Văn vẫn nhận.

“Ôi thần y Tiêu đừng từ chối, có tấm thẻ này, chỉ cần cậu tiêu xài ở bất cứ công ty con nào thuộc tập đoàn Chu Thị chúng tôi, cũng sẽ được miễn phí trọn đời, hơn nữa còn là đãi ngộ cấp tổng giám đốc”.

Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt Chu Văn Chính nhìn Tiêu Chính Văn cũng khác hẳn lúc trước.

Ông ta nhất định phải kết bạn với cậu thanh niên này.

Đây là tương lai của nhà họ Chu.

Sau đó là mọi người rối rít cảm ơn, Tiêu Chính Văn đều khách sáo đáp lại.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé”.

Tiêu Chính Văn nhét chiếc thẻ vàng vào túi quần, dẫn theo hai người Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm, vội vàng ra khỏi phòng bao.

Vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Chu Bằng Vũ đang dán vào cánh cửa nghe lỏm.

 

Hắn đỏ mặt, gân cổ trừng mắt với Tiêu Chính Văn, không nói gì cả.

Tiêu Chính Văn cũng chẳng thèm để ý đến hắn, dẫn theo hai cô gái như hoa như ngọc rời khỏi Túy Tiên Lâu.

Sau khi tạm biệt Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm cứ quấn lấy mình hỏi han, Tiêu Chính Văn chuẩn bị về nhà.

Nhưng vừa đứng ở cửa, Tiêu Chính Văn đã nhạy cảm phát hiện có người theo dõi.

Ôi, xem ra có một số người vẫn không có ý định dừng tay.

Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ, anh gọi một cuộc điện thoại, sau đó rẽ phải ra đầu đường, bắt taxi đi về hướng Bắc.

Xe vừa đi được không bao lâu, thì phía sau đã có một chiếc xe thương vụ màu đen bám theo.

Rõ ràng là nhằm vào anh. Ha ha, muốn xử lý anh sao?

Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Trên chiếc xe thương vụ màu đen, Hàn Khắc Sảng một tay bó bột, sắc mặt u ám ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chằm chằm chiếc taxi đằng trước với ánh mắt như rắn độc, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Tối nay, hắn nhất định phải cho cái tên vênh váo kia một bài học nhớ đời.

Đọc truyện chữ Full