Chương 410: Chết đến nơi vẫn còn vênh váo
“A Báo, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
Hàn Khắc Sảng trầm giọng hỏi, dường như đang nói chuyện với không khí.
“Một trăm phần trăm”.
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng bỗng vang lên ở hàng ghế sau, nghe như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta phải run rẩy.
Ở hàng ghế sau, một người đàn ông vạm vỡ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ôm hai cánh tay to như chân voi, cơ bắp cuồn cuộn, cả người tỏa ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
A Báo trước kia là một nhân vật nổi tiếng như cồn trong thế lực ngầm Tu Hà.
Có thể nói, nếu như hắn không xảy ra chuyện thì một phần ba địa bàn của Tu Hà đã thuộc về hắn rồi.
Bởi vì bị anh em bán đứng, bạn gái phản bội, hắn bị ngồi tù sáu năm, không lâu trước đó mới ra tù, rồi được Hàn Khắc Sảng chiêu mộ làm đàn em.
“Tốt! Xong chuyện này anh sẽ được nhận đủ một triệu tệ không thiếu xu nào”.
Hàn Khắc Sảng cười lạnh lùng nói, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng một lúc nữa thôi, tên khốn tên Tiêu Chính Văn kia sẽ bị hắn giẫm dưới chân giày xéo, không ngừng cầu xin hắn.
Vốn dĩ hắn định xử lý cả Tô Mặc Như vì đã khinh thường hắn, nhưng nghĩ kĩ, cô ta rất hợp gu hắn, nên hắn tự tin sau khi giải quyết xong Tiêu Chính Văn, sẽ đẩy người phụ nữ kiêu ngạo đó lên giường.
Trên con đường ở ngoại ô phía Bắc Tu Hà.
Đây là khu vực náo nhiệt nhất của cả thành phố Tu Hà, quán bar, sàn nhảy, câu lạc bộ giải trí, mát xa chân, tóm lại là bạn có thể tìm được bất cứ loại hình giải trí nào ở đây.
Nơi này thuộc khu vực “ba không quản” của thành phố Tu Hà, bởi vì rồng tôm lẫn lộn, các thế lực ngầm cắm rễ, ngoài sự phồn hoa nhộn nhịp ra thì chỉ thấy loạn.
Nếu bạn từng xem phim Hongkong những năm tám mươi, chín mươi thì sẽ chẳng lạ lẫm gì với nơi này.
Tiêu Chính Văn xuống xe, nhìn quanh ngơ ngác, tuy đây là lần đầu đến đây, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng sự khác biệt to lớn giữa nơi này và nội thành Tu Hà.
Gái gọi đứng ven đường ai nấy ăn mặc hở hang.
Mấy tên côn đồ uống rượu say đánh nhau cũng từng tốp một bước ra khỏi các câu lạc bộ và quán karaoke.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, đứng ở đầu đường nhìn quanh bốn phía.
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng chói tai vang lên sau lưng Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp được mày ở đây, xem ra tối nay mày không thoát được rồi”.
Người lên tiếng chính là Hàn Khắc Sảng đang chậm rãi bước từ trên xe xuống, cổ đeo dây bó bột thạch cao, trông rất buồn cười.
Đằng sau hắn còn có một người đàn ông to như con trâu, người này cũng chính là A Báo, đơn thương độc mã đến đây.
Bởi vì trong mắt hắn, không ai có thể đánh lại được hắn, đây chính là lý do mà hắn tự tin.
“Ái chà, hóa ra là thiếu gia Hàn. Sao nào? Vừa nãy bị đánh ở Túy Tiên Lâu chưa đủ à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, đương nhiên anh đã chú ý tới gã đàn ông da đen phía sau Hàn Khắc Sảng, chỉ cần thoạt nhìn là anh đã biết thực lực của hắn.
Cấp binh vương!
Quả đúng là một kẻ khó đối phó!
Vì đối phó anh mà Hàn Khắc Sảng tìm hẳn người như vậy.
“Hừ! Mày đừng có vênh váo! Tối nay tao phải đánh gãy tay chân mày, để mày quỳ dưới đất cầu xin tao như một con chó!”
Hàn Khắc Sảng xé bỏ luôn chiếc mặt nạ giả tạo, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tiêu Chính Văn, từ bé đến giờ chưa có ai khiến Hàn Khắc Sảng tao mất mặt như hôm nay! Vậy nên mày phải chết!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, bỗng nhiên anh phát hiện, mấy kẻ cậu ấm cô chiêu này đều có một tật xấu, đó chính là lắm mồm.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Thiếu gia Hàn, đừng trách tôi không nói trước, nếu cậu còn không đi thì không đi nổi nữa đâu”.
“Chết đến nơi rồi vẫn còn vênh váo”.
Hàn Khắc Sảng nổi giận, lập tức ra lệnh cho A Báo: “Ra tay đi! Tôi muốn hắn gãy hết tay chân!'”
“Được”.
Vẻ mặt A Báo vẫn tỏ ra lạnh lùng, khuôn mặt không có bất cứ thay đổi gì, chỉ có đôi mắt là tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
A Báo có vóc người vạm vỡ, cánh tay to bằng bắp chân, từng đánh người ta bay xa ba bốn mét chỉ bằng một nắm đấm, nổi danh cả giới thế lực ngầm Tu Hà.
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói: “Hàn Khắc Sảng, đừng trách tôi không nhắc trước, hậu quả tự chịu!”
“Mày vẫn cứng mồm thật đấy, mày có biết anh ta là ai không? Triệu A Báo đấy, chỉ ba nắm đấm là đủ lấy mạng người! Mày hãy nghĩ cho kĩ kết cục của mày đi!”
Vẻ mặt Hàn Khắc Sảng đầy lạnh lùng và tự tin.
Tiêu Chính Văn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
“Quyền cước không có mắt, xin lỗi người anh em vậy”.
A Báo siết chặt nắm tay, bước chân nặng nề như đá, vung nắm đấm lên đánh vào mặt Tiêu Chính Văn.
Nắm đấm này rất mạnh, nếu người bình thường bị đánh trúng thì chắc chắn phải ngất xỉu.
“Chà, đây chẳng phải là Triệu A Báo sao? Sao nào, ra tù rồi à?”
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên sau lưng Hàn Khắc Sảng.
Tay trái Vương Khải lắc chiếc chìa khóa, tay phải vịn lên vai Hàn Khắc Sảng, sau lưng có hai mươi, ba mươi tên đàn em, tên nào tên nấy diễu võ giương oai, vô cùng vênh váo.