Chương 412: Thực lực cấp quân vương!
Tiêu Chính Văn lộ vẻ lãnh đạm, nhún vai nói: “Có người muốn đánh gãy tay chân của tôi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, lẽ nào trước đây anh Báo không làm như vậy sao?”
Một ánh sáng bạc lóe lên!
Triệu A Báo đột nhiên cảm thấy khó thở, con dao trong tay đã rơi xuống!
Keng!
Tiêu Chính Văn hất tay ra, sau đó chân trái lùi lại phía sau, chân phải đá tới, đá thẳng vào cùi chỏ của Triệu A Báo!
Con dao trong tay hắn bay ra, rơi mạnh xuống đất, vang lên âm thanh giòn tan!
Triệu A Báo sửng sốt, không ngờ một thằng nhãi trông tầm thường lại có sức mạnh như vậy!
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, giậm mạnh chân, bay ra ngoài như một viên đạn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm mạnh mẽ như hổ, đấm thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ chân lên đá mạnh sang một bên!
“Bụp!”
Trong tích tắc, một bóng người bay ngược ra như cánh diều bị đứt dây, đập mạnh vào gian hàng chợ đêm bên cạnh!
Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên như cũ, đứng yên ở đó, nhìn Triệu A Báo khó khăn đứng dậy từ quầy hàng chợ đêm.
Khóe miệng hắn rỉ máu, trên ngực xuất hiện một dấu chân màu đen!
Cú đá này là của Tiêu Chính Văn!
Lúc này khuôn mặt Hàn Khắc Sảng xám xịt như tro tàn, vẻ kiêu căng và ngạo mạn lúc trước đã biến mất từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy A Báo của mình bị Tiêu Chính Văn đá bay, hắn biết cuộc đời mình đến đây là xong rồi.
Đêm nay là đêm mà Hàn Khắc Sảng sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời!
Triệu A Báo cũng biết đêm nay mình xong đời rồi, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ cần hai ba chiêu là đã hạ gục hắn rồi!
Mà có vẻ như đối phương rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức lực của bản thân!
Quân vương!
Thực lực của anh ta nhất định phải từ cấp quân vương trở lên!
Chỉ có thực lực cấp quân vương mới đủ để hạ gục hắn bằng vài chiêu trong thời gian ngắn ngủi như vậy!
Trong lòng Triệu A Báo như dậy sóng, không ngờ rằng ở Tu Hà bé nhỏ này hôm nay lại xuất hiện một người trẻ tuổi có thực lực cấp quân vương!
Thời thế thực sự đã thay đổi rồi?
Hắn không nói gì, phun ra một ngụm máu tươi, liếc mắt nhìn Hàn Khắc Sảng người không ra người đang quằn quại trên mặt đất, sau đó ôm ngực xoay người rời đi.
“Anh Tiêu, không đuổi theo sao?”, Vương Khải hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nhạt nói: “Không cần đâu, giữ anh ta lại biết đâu có lúc dùng đến”.
Sau đó, một nhóm người vây quanh Hàn Khắc Sảng đang nằm trên mặt đất.
Thằng cha này lập tức khàn giọng hét lớn: “Đừng, các người đừng động vào tôi! Bố tôi là Hàn Lôi Long…”
“Long cái đầu nhà mày! Có ông bố giàu thì hay lắm à? Đây là Tu Hà, không phải tỉnh của nhà họ Hàn chúng mày!”
Tính khí Vương Khải khá bạo lực, vừa đi lên đã đạp cho hắn hai nhát.
Hàn Khắc Sảng kêu la thảm thiết, khó khăn lắm mới túm được mép quần của Tiêu Chính Văn, nước mắt giàn dụa cầu xin lòng thương xót: “Anh Tiêu, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi có mắt mà không thấy Thái Dương, cầu xin anh Tiêu tha cho tôi…”
“Được thôi, thiếu gia Hàn, anh nghĩ xem cánh tay còn lại và mạng sống của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, cười nói.