TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 413

Chương 413: Bỏ tiền mua lại cái mạng!

Hàn Khắc Sảng bị câu nói này của Tiêu Chính Văn dọa cho sợ mất mật: “Ý… ý của anh là gì? Sao tự nhiên nhắc đến chuyện tiền nong?”

“Thiếu gia Hàn, đây là lỗi của anh, nếu như anh đã bỏ tiền mua tay chân của tôi, vậy thì anh nên hiểu ý của tôi chứ?”

Tiêu Chính Văn cười nhe răng: “Nói đơn giản hơn một chút thì thiếu gia Hàn anh đang ở trong tay tôi, nếu như muốn sống sót rời đi, vậy thì anh phải bỏ tiền mua lại cái mạng của mình!”

Nghe thấy những lời này, toàn thân Hàn Khắc Sảng mềm nhũn, cơn đau ở đầu gối lập tức lan ra toàn thân!

“Đây là đường phía Bắc ở Tu Hà, ở đây có người của nhà họ Hàn tôi! Nếu như anh dám ra tay với tôi, anh cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”

Hàn Khắc Sảng nghiến răng đe dọa, bây giờ hắn vô cùng hối hận, vì sao mình chỉ dắt theo mỗi Triệu A Báo đến đây, nếu như sớm thông báo cho người nhà ở đây thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi.

“Ái chà, thiếu gia Hàn, đã đến nước này rồi, mà anh vẫn còn muốn uy hiếp tôi sao?”

Tiêu Chính Văn đưa tay ra và vỗ nhẹ vài cái vào mặt Hàn Khắc Sảng.

“Như này đi, lát nữa tôi còn có chuyện nên sẽ trực tiếp ra giá luôn, nếu như anh cảm thấy hợp lý thì gật đầu, còn nếu như không hợp lý thì sợ rằng thiếu gia Hàn anh đêm nay phải nằm ở đây rồi”.

Tiêu Chính Văn đảo mắt, cười nói.

“Anh… anh không được như vậy, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, tôi không có tiền!”

Hàn Khắc Sảng sợ tới mức giọng nói run lên, cái gì mà hợp lý thì gật đầu không hợp lý thì nằm ở đây, chẳng phải là đang ép hắn gật đầu sao!

“Được thôi, nếu anh muốn chi tiết thì tôi sẽ tính cho anh, anh thấy cánh tay còn lại của mình đáng giá bao nhiêu tiền? Hay là cánh tay bị gãy và cái chân thứ ba của anh đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi sẽ báo giá hết cho anh, chẳng lẽ thiếu gia Hàn anh không có nổi chút tiền cỏn con ấy sao”.

Tiêu Chính Văn trầm ngâm nói.

“Anh! Anh như vậy là phạm pháp! Tôi sẽ báo cảnh sát, anh sẽ phải ngồi tù! Tôi, tôi, tôi… không có tiền!”

Hàn Khắc Sảng gần như bật khóc.

Tiêu Chính Văn cười mỉa mai: “Không phải chứ thiếu gia Hàn của tôi à, bây giờ anh đang phổ cập luật pháp cho tôi nghe sao, thế vừa nãy anh làm gì vậy? Tôi lại không hiểu, không phải công ty của anh có doanh thu mấy chục triệu sao, sao thế, tôi còn chưa báo giá mà anh đã nói mình không có tiền rồi? Anh làm như vậy là không ổn đâu nhé, tôi không thích người kinh doanh như anh đâu!”

“Anh phải suy nghĩ cho kỹ, bỏ tiền mua lại cái mạng này của anh là rất đáng giá đấy”.

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa lấy thanh sắt từ tay Vương Khải và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay phải của mình, mỗi khi âm thanh truyền tới tai Hàn Khắc Sảng đều giống như sự tra tấn từ sâu thẳm trong tâm hồn!

Lúc này, Hàn Khắc Sảng mới biết được người đàn ông trước mặt mình hung tợn cỡ nào!

“Anh muốn bao nhiêu?”

Hàn Khắc Sảng bị Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ, cuối cùng đành cúi đầu chấp nhận.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, lộ ra vẻ mặt gian xảo của kẻ trục lợi, dùng thanh sắt trong tay đâm vào cánh tay còn lại của Hàn Khắc Sảng, nói: “Tôi thích những giao dịch công bằng, như này đi, một cánh tay ba triệu, anh thấy thế nào? Nếu thấy hợp lý thì gật đầu, không hợp lý thì chúng ta thương lượng tiếp”.

“Bao nhiêu cơ? Ba triệu á, anh điên rồi à!”

Hàn Khắc Sảng trợn trừng mắt, hắn suýt chút nữa thì gầm lên, nhưng khi nhìn thấy thanh sắt trong tay Tiêu Chính Văn, hắn lại lặng lẽ nhíu mày.

Công ty tuy có doanh thu mấy chục triệu nhưng tiền lãi ròng hàng tháng chỉ từ mười đến hai mươi triệu, hắn là sếp đúng là có tiền, nhưng cũng không lãng phí đến mức bỏ ba triệu để mua một cánh tay!

Nếu như thằng cha này muốn mua cái chân thứ ba của mình thì chẳng phải sẽ đòi mấy chục triệu sao!

“Sao, không hợp lý à? Thiếu gia Hàn là người làm ăn, số tiền nhỏ này chẳng lẽ cũng không có à, phải biết rằng đây là cánh tay bằng xương bằng thịt của anh đấy nhé, nếu như vỡ nát rồi thì sẽ đau đến mức nào”.

 

Nhìn thấy nụ cười gian xá của Tiêu Chính Văn, Hàn Khắc Sảng rùng mình, hắn thật sự sợ đối phương sẽ nhẫn tâm đánh gãy cái tay còn lại của mình.

“Vậy chúng ta thương lượng lại, tôi sẽ đếm ngược từ mười, nếu như anh cảm thấy ba triệu tôi vừa nói là hợp lý thì hãy gật đầu, nếu không thì tôi cũng không còn cách nào khác đâu”, Tiêu Chính Văn nhún vai nói.

Đây gọi là thương lượng?

Hàn Khắc Sảng lo lắng phát khóc.

“Mười, chín, tám, ba…”

Tiêu Chính Văn đếm một cách nhàn nhã.

“Không phải chứ, sao đột nhiên đã xuống ba rồi?”

Hàn Khắc Sảng sững sờ, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

“À, tôi thích thôi”.

Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp, sau đó lại vỗ thanh sắt vào lòng bàn tay, tiếp tục đếm: “Hai…”

“Được! Ba triệu thì ba triệu, tôi đồng ý!”

Mặc dù rất đắt, nhưng Hàn Khắc Sảng cũng là người có đầu óc, hắn chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Ha ha, thiếu gia Hàn quả nhiên là người thông minh, vậy tiếp theo chúng ta sẽ thương lượng về cái chân thứ ba nhé, tôi nói luôn, giá mười triệu!”

Tiêu Chính Văn vỗ vai Hàn Khắc Sảng.

Đọc truyện chữ Full