Chương 420: Nhà họ Hàn ở tỉnh thì đã sao?
Chết lặng!
Soạt!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn Long Nhị đứng trước mặt Tiêu Chính Văn!
Trong sân, bốn năm mươi võ sĩ mặc bộ đồ luyện công màu trắng, đều nhìn Long Nhị với vẻ mặt kinh sợ, không dám tiến lên.
A Long là người có thực lực mạnh nhất trong đám đồ đệ của võ đường Thất Hổ.
Đã đạt đến thực lực của một binh vương chuẩn một sao!
Nếu đặt ở ngoài thì sẽ là người được các gia đình giàu có ở Tu Hà săn đón.
Nhưng cường giả như vậy lại không thể vượt qua được một cú đấm của đối thủ.
Cánh tay phải nát bét, cả người nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh!
Vậy thì người đàn ông trước mắt này có thực lực mạnh đến thế nào?
Đám đồ đệ không dám suy đoán, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng ra trước, đi từng bước về phía giữa sân.
Long Nhị đi theo phía sau, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một lượt!
Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, bốn năm mươi tên đồ đệ kia liền lùi lại phía sau, cho đến khi lùi đến bậc thềm của sảnh giữa, Hạ Thất Hổ đang ngồi trên ghế bành ở sau sảnh mới nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị, lạnh lùng nói: “Dám xông vào võ đường Thất Hổ của tôi, đánh đồ đệ của tôi bị thương, thật đáng chết! Các người, nếu ai có thể đánh gục hai tên này, phế bỏ chân tay của chúng thì sẽ là đệ tử xuất sắc của Hạ Thất Hổ tôi, là người kế vị tiếp theo của Võ đường Thất Hổ!”
Rầm!
Câu nói này kích thích nhiệt huyết của đám đồ đệ.
Trở thành đệ tử xuất sắc nhất của Hạ Thất Hổ, hơn nữa còn trở thành người kế vị tiếp theo của võ đường Thất Hổ!
Điều kiện này thật cám dỗ, bọn họ không thể không hành động được!
Đột nhiên, đám đồ đệ trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên, xông về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị!
“Lên! Cùng nhau lên! Bọn họ chỉ có hai người thôi!”
“Đánh chết chúng!”
“Báo thù cho anh A Long!”
Bốn năm mươi tên đồ đệ hung hăng lao về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị.
Sắc mặt Long Nhị u ám, lạnh lùng nói: “Tự tìm đường chết!”
Sau đó, toàn thân anh ta phát ra một luồng khí thế mãnh liệt, lao lên, đấm đá với mười mấy tên đồ đệ, bọn chúng như lúa mạch rơi xuống đất, che đi cánh tay và bắp chân đứt đoạn, đau khổ rống lên thảm thiết.
Chỉ trong chốc lát, trong sân đều là đám đồ đệ nằm gục dưới đất.
Mười mấy tên đồ đệ còn lại đều run rẩy, kinh hãi nhìn Long Nhị.
Mạnh quá!
Người này là ác quỷ sao?
Chỉ trong chốc lát, hơn ba mươi anh em của bọn họ đã bị giải quyết nhanh gọn lẹ!
Thậm chí, bọn họ còn không nhìn rõ Long Nhị ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy anh em của mình ngã bay xuống đất.
Hạ Thất Hổ sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị trong sân, đứng bật dậy, đẩy đồ đệ lên trước, đứng chắp tay, nghiêm mặt nói: “Các người là ai?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nhìn Hạ Thất Hổ, nói: “Tiêu Chính Văn”.
Nghe vậy, Hạ Thất Hổ nhíu mày, nhếch mép cười nói: “Thì ra cậu chính là Tiêu Chính Văn, xem ra chuyện nhà họ Khương là do cậu giải quyết nhỉ. Thằng nhãi cậu cũng có chút năng lực đấy, còn có thể tìm đến đây, xem ra cậu đã điều tra ra được tôi là người đứng phía sau”.
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lãnh đạm, hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Hạ Thất Hổ lạnh lùng đáp: “Không có thù, tôi chỉ là cầm tiền làm việc thay người khác thôi”.
“Tiền của ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không thể tiết lộ!”, Hạ Thất Hổ nói, trong mắt hiện lên sự ớn lạnh.
“Nếu đã vậy thì chỉ có thể động tay thôi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nói.
Hạ Thất Hổ cười lớn, nói: “Thực lực của vệ sĩ bên cạnh cậu cũng được đấy, nhưng đây là võ đường Thất Hổ, Hạ Thất Hổ tôi không phải bù nhìn, muốn ra tay với tôi, e là hôm nay các người không sống sót để ra khỏi đây được đâu!”
“Vậy sao? Thử là biết thôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước.
Long Nhị lập tức đứng ra, nói: “Chủ soái, để tôi”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, cũng lâu rồi tôi không vận động, để tôi tự lên”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ liền trở nên khó coi, ánh mắt nảy lửa như muốn thiêu cháy toàn bộ võ đường Thất Hổ!
Chủ soái?
Cậu ta không phải là thằng ở rể vô dụng nhà họ Khương sao?
Hạ Thất Hổ cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng cười nói: “Được lắm thằng nhãi! Cũng kiêu ngạo đấy! Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày được như ý!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ đi thẳng vào trong sân, đứng chắp tay, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi ranh, nhường mày mười chiêu, trong vòng mười chiêu, nếu mày đụng được vào tao thì tao sẽ nói cho mày biết người phía sau là ai!”
Không thể không nói, lời này của Hạ Thất Hổ rất ngông cuồng.
Trên đời này chưa có ai dám nói chấp chủ chủ soái Bắc Lương mười chiêu cả.
Bởi vì trong mắt Hạ Thất Hổ, Tiêu Chính Văn chỉ là tên vô dụng ăn bám mà thôi.
Ông ta đã điều tra rõ ràng thân phận của Tiêu Chính Văn từ lâu nên không hề sợ hãi.
Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy vướng tay là Long Nhị đang đứng bên cạnh.
Từ khi nào mà bên cạnh tên vô dụng Tiêu Chính Văn lại có một vệ sĩ hùng mạnh như vậy?
Nhưng Hạ Thất Hổ cũng không thèm quan tâm.
Ngay khi Hạ Thất Hổ đang suy nghĩ xem tiếp theo sẽ tra tấn Tiêu Chính Văn như thế nào thì Tiêu Chính Văn lại thờ ơ nói: “Không cần, trong vòng một chiêu nếu ông có thể đánh bại tôi thì muốn chém muốn giết, thế nào cũng được”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ trở nên u ám, giận dữ quát lớn: “Thật ngông cuồng! Thằng nhãi, từ lúc Hạ Thất Hổ tao gây dựng võ đường Thất Hổ đến nay, đây là lần đầu tiên tao gặp người kiêu ngạo như mày! Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao tàn nhẫn!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ xông về phía Tiêu Chính Văn, móng vuốt của ông ta như đại bàng, cả người toàn sát khí, muốn bóp cổ Tiêu Chính Văn.
Hạ Thất Hổ đã thử chiêu này nhiều lần, có thể bóp nát cả tảng đá!
Đối phó với một người bình thường, chỉ cần bẻ cổ là đủ!
Thấy Hạ Thất Hổ xông đến, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, giơ tay lên, siết chặt cổ tay Hạ Thất Hổ.
Lúc này, Hạ Thất Hổ sững sờ, đồng tử giãn ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Sao có thể như vậy chứ?
Quá nhanh!
Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng rắc vang lên, Tiêu Chính Văn bẻ gãy cổ tay của ông ta.
Tiếng xương gãy vang khắp võ đường!
“A a a!”
Hạ Thất Hổ hét lớn, sắc mặt u ám, tay còn lại siết chặt nắm đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Chết đi!”
Nhưng lại một tiếng răng rắc nữa vang lên!
Tiêu Chính Văn đưa tay lên, bắt lấy cánh tay của Hạ Thất Hổ, dùng sức bẻ gãy, toàn bộ cánh tay của Hạ Thất Hổ bị bẻ gãy cong chín mươi độ!
Bụp!
Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đưa chân lên, đá Hạ Thất Hổ bay xa mười mấy mét, đập vào con sư tử đá phía sau!
Rầm!
Con sư tử đã vỡ tan, Hạ Thất Hổ ngã trong đống đổ nát, phần ngực lõm xuống hình dấu chân, phun một ngụm máu tươi, ngã trong vũng máu.
Lúc này, Hạ Thất Hổ đã biết Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào!
Thực lực của ông ta là binh vương cấp hai sao!
Vậy mà một chiêu đã bị đánh bại!
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Hạ Thất Hổ không ngừng nôn ra máu, nhướng mày hỏi: “Là ai?”
Hạ Thất Hổ nhổ ngụm máu trong miệng ra, cười lớn nói: “Hạ Thất Hổ tao sẽ không bao giờ phản bội người bỏ tiền ra thuê… Muốn biết thì đợi kiếp sau đi!”
Nghe vậy, chân mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại, trên người tỏa ra tia sát khí lạnh lẽo, nói: “Mặc dù tôi ngưỡng mộ nghĩa khí của ông, nhưng dám ra tay với vợ tôi thì chỉ có một kết cục là chết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ chân lên giẫm mạnh lên ngực Hạ Thất Hổ, dùng lực nhẹ, Hạ Thất Hổ liền hét lên thảm thiết!
“Không! Mày không thể giết tao! Tao là Hạ Thất Hổ, sư phụ tao là Hàn Lôi Long nhà họ Hàn ở tỉnh! Nếu mày giết tao thì nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Hạ Thất Hổ trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, kêu lên.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Hàn ở tỉnh? Thì sao? Nếu nhà họ Hàn dám đến, tiêu diệt hết luôn càng tiện!”
Nói xong!
Bịch!
Tiêu Chính Văn đạp nát lồng ngực của Hạ Thất Hổ!
Cho đến khi chết, Hạ Thất Hổ cũng không hề hay biết mình đã đắc tội với nhân vật đáng sợ như thế nào!