Chương 422: Rút vốn thì rút vốn đi
“Rút vốn ư?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu chặt mày, mặc dù đã nhận thông báo từ sớm, nhưng lúc này nghe thấy chủ tịch của Lực Dương đích thân nói ra, khó tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
“Chú Tống, sao lại đột nhiên rút vốn vậy? Cháu biết rõ chuyện bên phía Long Kinh, Đỗ Thị cũng có đầu tư bên Long Kinh, nhưng vụ án này cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến sản nghiệp của hai nhà chú và cháu, không biết tại sao chú Tống lại vội rút vốn như vậy? Hay là chú Tống nghe được tin đồn gì?”
Đỗ Tình Tuyết sẽ không nói mà không chắc chắn.
Cô ta đã âm thầm điều tra kỹ, những sản nghiệp của công ty dược Lực Dương ở Long Kinh hoàn toàn không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào, công ty vẫn hoạt động rất tốt.
Vậy nên mới nói, nhất định Tống Khánh Lâm có nguyên nhân khác.
“Cháu Tình Tuyết à, trước tiên cháu đừng vội, đây không phải chuyện một mình chú có thể quyết định, dù sao đây cũng là kết quả mà hội đồng quản trị của công ty chú đã bàn bạc trao đổi”.
Tống Khánh Lâm gật đầu cười nói: “Với mối quan hệ tốt của chú với bố cháu, chút chuyện này chú vẫn sẽ giúp. Chỉ là chú không dễ ăn nói với bên hội đồng quản trị. Vì chuyện này mà chú đã trở mặt cãi nhau một trận với mấy lão già kia, nhưng kết quả của cuộc họp vẫn là rút vốn đầu tư”.
Đỗ Tình Tuyết rơi vào trầm tư, nhíu chặt mày.
Lúc này Triệu Mẫn bên cạnh chen lời cười nói: “Ôi, chủ tịch Tống, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả mà, tôi nghĩ ông là người rõ nhất về dự án nghiên cứu lần này, lợi nhuận của nó không cần tôi nói chắc chủ tịch Tống cũng hiểu, huống hồ, bây giờ dự án đã sắp đến gần hồi cuối, đột nhiên Lực Dương nói muốn rút vốn, điều này khiến Đỗ Thị chúng tôi cũng rất khó khăn”.
“Cũng không hẳn là buộc phải rút vốn”, Tống Khánh Lâm đột nhiên cười nói: “Thật ra còn có một cách khác, không biết cháu Tình Tuyết suy nghĩ thế nào?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, lúc nhìn sang Tống Khánh Lâm thì thầm cười khẩy: “Đồ cáo già, cuối cùng cũng sắp lộ đuôi rồi!”
“Liên quan đến hợp tác lần này, Lực Dương bọn chú chỉ chiếm ba mươi phần trăm lợi nhuận, qua cuộc thảo luận của hội đồng quản trị, nếu không rút vốn, vậy Lực Dương bọn chú ắt sẽ phải bỏ rất nhiều vốn để hoàn thành dự án này. Đây là lần đầu tiên Lực Dương bỏ ra số tiền lớn để đầu tư như vậy, nên bọn chú cần bảo đảm đủ lợi nhuận để thu được lợi tức”.
Tống Khánh Lâm rất biết cách quan sát sắc mặt người khác để mở lời, câu tiếp theo của ông ta khiến phòng họp nhanh chóng trở nên yên tĩnh: “Năm mươi phần trăm! Bọn chú cần lợi nhuận năm mươi phần trăm, đồng thời bọn chú cần công ty các cháu chuyển nhượng mọi trao quyền cùng với số liệu thí nghiệm liên quan đến dự án nghiên cứu thuốc mới lần này”.
“Không thể nào! Kinh doanh không phải làm như vậy! Năm mươi phần trăm lợi nhuận đã vượt qua giới hạn của bọn cháu, hơn nữa số liệu liên quan đến dự án nghiên cứu, trước đó chúng ta đã bàn xong rồi, chỉ có thể thuộc về công ty bọn cháu!”
Sắc mặt Đỗ Tình Tuyết hết sức u ám, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: “Các chú như vậy là đơn phương phá vỡ hợp đồng!”
Thái độ của Đỗ Tình Tuyết vô cùng không thân thiện, uổng cho mình gọi ông ta là chú nhiều năm như vậy, không ngờ đối phương lại muốn không làm mà có ăn!
Đôi mắt Tống Khánh Lâm lóe sáng, ông ta cũng không trông mong cô cháu gái họ Đỗ này sẽ đồng ý ngay lần bàn bạc đầu tiên, ông ta cười nói: “Đây chỉ là điều kiện của hội đồng quản trị bọn chú đưa ra, cháu không cần nổi giận, chú nghĩ liên quan đến dự án nghiên cứu lần này, cháu nên rõ hơn bất kỳ ai trong bọn chú, đây là một bước chuyển mình lớn của tập đoàn Đỗ Thị, cũng là bước đi cần thiết để Đỗ Thị tiến quân vào Long Kinh. Chú nghĩ bố cháu chuẩn bị lâu như vậy, sẽ không để nó trôi theo dòng nước như thế, cháu suy nghĩ thử, nghĩ kỹ rồi chúng ta lại bàn tiếp, thế nào?”
Đã nói đến nước này rồi, trong lời nói của Tống Khánh Lâm rõ ràng mang theo ý uy hiếp.
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày: “Chú Tống, chú đang uy hiếp cháu sao?”
“Haizz, cháu gái à, cháu nói câu này quá nặng lời rồi, chú và bố cháu có quan hệ tốt nhiều năm như vậy, chú làm vậy cũng là suy nghĩ cho cháu thôi. Mặc dù bây giờ ông ấy không ở Tu Hà, nhưng đã bàn giao lần hợp tác này cho cháu phụ trách, đủ để thấy kỳ vọng của ông ấy đối với cháu”.
Tống Khánh Lâm nở nụ cười gian xảo như cáo già.
Đỗ Tình Tuyết nghe vậy, trên mặt bừng bừng lửa giận, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng lại càng như băng tuyết!
“Cháu thấy chúng ta hoàn toàn không cần phải bàn tiếp nữa, rút vốn thì rút vốn, dự án nghiên cứu lần này không có Lực Dương của các chú thì Đỗ Thị bọn cháu vẫn sẽ tiếp tục tiến hành”.