Chương 429: Là giả thật kìa!
Cả phòng bao trở nên im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Anh Bạch giả mạo kia tức giận gầm lên: “Láo toét! Anh dám nghi ngờ thân phận của tôi, lẽ nào tôi là anh Bạch mà còn cần chứng minh thân phận với loại vô dụng bám váy đàn bà như anh chắc?”
“Tiểu thư Khương, tối nay là cô mời tôi tới đây ăn cơm! Chồng cô không coi ai ra gì, còn nghi ngờ thân phận của tôi, thế là ý gì? Hay là tiểu thư Khương không muốn hợp tác với tôi nữa?”
Khương Vy Nhan lập tức sợ đến mức tay chân lóng ngóng, nhìn anh Bạch với vẻ hốt hoảng, không ngừng cúi người nói: “Xin lỗi anh Bạch, là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Tôi thay mặt chồng tôi xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho anh ấy, anh ấy ăn nói cũng hơi quá đáng…”
“Hừ!”
Anh Bạch kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cô xin lỗi thay anh ta thì có ích gì chứ? Tối nay, anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty nhà họ Khương! Còn hạ lệnh cấm cửa công ty nhà họ Khương các cô ở Tu Hà!”
Ầm!
Câu nói này như sét đánh bên tai Khương Vy Nhan.
Hủy bỏ hợp tác, cấm cửa công ty nhà họ Khương?
Đây không phải là chuyện đùa!
Toi rồi, toi rồi!
Tiêu Chính Văn gây họa lớn rồi!
Vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy hoảng hốt và sợ hãi, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi, quát lên: “Tiêu Chính Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi anh Bạch đi!”
Tại sao?
Tại sao tối nay Tiêu Chính Văn lại kỳ lạ, trở nên mất lịch sự như vậy?
Lẽ nào vì đối phương là anh Bạch, vì đối phương từng giúp đỡ mình sao?
Trong lòng Khương Vy Nhan rất tức giận và thất vọng.
Vốn dĩ cô còn nghĩ Tiêu Chính Văn là một người đàn ông có thể dựa dẫm phó thác, nhưng không ngờ anh lại nhỏ nhen ích kỉ, tràn đầy ác ý, không hiểu quy tắc như vậy.
Tiêu Chính Văn vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn Khương Vy Nhan đang tỏ vẻ sốt ruột, nói: “Vy Nhan, anh nghi ngờ anh Bạch này là giả, em hãy tin anh”.
“Đủ rồi!”
Tâm trạng Khương Vy Nhan hơi mất khống chế, gào lên: “Tiêu Chính Văn, anh mau xin lỗi anh Bạch đi, nếu không ngày mai chúng ta sẽ ly hôn!”
Ly hôn?
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì run rẩy, anh không ngờ Khương Vy Nhan lại làm như vậy.
“Vy Nhan, em hãy tin anh”.
Tiêu Chính Văn cuống lên, đứng dậy cầm lấy tay Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan hất luôn tay anh ra, lau nước mắt rồi lạnh lùng nói: “Xin lỗi anh Bạch đi! Nếu không em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh”.
Anh Bạch giả mạo đang ngồi cười khẩy nói: “Còn ngồi đấy à, tôi đang chờ anh xin lỗi đây”.
Nhưng ngay sau đó.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn bắn ra tia lạnh lẽo, khí thế lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, hãy tin anh, hắn không phải là anh Bạch, hắn là kẻ giả mạo”.
“Láo toét!”
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Sau đó, cả nhà Khương Văn Kỳ cùng với đám người Khương Học Bác ùa vào.
Khương Văn Kỳ chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận mắng: “Cậu ấy không phải là cậu Bạch, lẽ nào là cậu sao? Cậu không tự soi gương xem mình là cái thá gì đi”.
Sau đó, ông ta nở nụ cười cung kính, quay sang cúi người với anh Bạch giả mạo đang ngồi, nói: “Chào cậu Bạch, chúng tôi đến hơi muộn”.
Lúc này, vẻ mặt Khương Vy Nhan cũng tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Bác cả, bố, sao mọi người lại đến đây?”
Khương Văn Kỳ quay lại, sắc mặt lạnh lùng, tức giận mắng Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô mưu mô thật đấy, không ngờ lại dám hẹn riêng cậu Bạch! Cậu Bạch là người quan trọng như vậy, là người mà cô có thể lén hẹn gặp riêng sao? Nếu xảy ra sơ sót gì, thì cô có gánh được hậu quả không?”
“Lại còn dẫn theo cái đồ không có đầu óc như Tiêu Chính Văn, cô xem, chẳng phải đã đắc tội với cậu Bạch rồi sao? Đúng là làm càn!”
“Cả phòng bao này nữa, không ngờ cô lại mời cậu Bạch đi ăn ở nơi như thế này, có phải cô khinh thường cậu Bạch không?”
Khương Văn Kỳ dạy dỗ mấy câu, khiến gò má Khương Vy Nhan đỏ bừng, tỏ vẻ áy náy.
Sau đó, Khương Văn Kỳ lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh lùng, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Tôi vừa bước vào cửa đã nghe thấy cậu đắc tội cậu Bạch, còn không mau xin lỗi đi! Cậu muốn tôi đuổi các cậu ra khỏi nhà họ Khương sao?”
Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên cũng không khá hơn chút nào, nhếch môi cười khẩy, nói: “Có người tự thẹn không bằng, chỉ đành rêu rao gây sự, còn nói anh Bạch là giả nữa, đúng là nực cười!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, nhìn đám người nhà họ Khương đột ngột ùa vào này, cười lạnh lùng nói: “Tôi nói hắn là giả thì chính là giả!”
“Láo toét! Cậu đúng là láo toét quá!”
Khương Văn Kỳ quát tháo, chỉ muốn lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Tiêu Chính Văn.
Lúc này, anh Bạch giả mạo đang ngồi kia cũng nổi giận, đứng dậy chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, tôi đã nhớ anh rồi! Dám nghi ngờ thân phận của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải hợp tác tiếp với nhà họ Khương nữa!”
Dứt lời, anh Bạch giả mạo xoay người định đi.
Khương Văn Kỳ vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Cậu Bạch, cậu rộng lượng đừng chấp nhặt loại vô dụng bám váy đàn bà này. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta xin lỗi cậu!”
Nói xong, khuôn mặt Khương Văn Kỳ u ám, quát vào mặt Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là ngông cuồng quá thể! Cậu dám nghi ngờ cả thân phận của cậu Bạch, cậu có biết cậu lỗ mãng như vậy sẽ gây hậu quả gì cho nhà họ Khương không? Cậu lập tức xin lỗi cậu Bạch ngay, nếu không tôi sẽ bảo lão gia đuổi hai người ra khỏi nhà họ Khương!”
Nghe thấy thế.
Khương Vy Nhan cuống lên, vội vàng đứng ra nói với anh Bạch: “Anh Bạch, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên dẫn theo anh ấy đến, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan định quỳ xuống.
Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Không cần quỳ”.
Anh vừa nói xong, bên ngoài phòng bao đột nhiên vang lên tiếng bước chân xôn xao.
Sau đó, một đội cảnh sát xông vào.
Họ chẳng nói chẳng rằng, ấn luôn anh Bạch giả mạo và bốn tên vệ sĩ xuống đất, rồi còng tay lại.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người nhà họ Khương, bao gồm cả Khương Vy Nhan, đều kinh hãi.
Khương Văn Kỳ lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Anh cảnh sát, các anh đang làm gì vậy? Có phải các anh bắt nhầm người rồi không? Đó là cậu Bạch ở Tu Hà đó! Các anh muốn bắt thì phải bắt cái tên Tiêu Chính Văn phỉ báng cậu Bạch mới phải chứ!”
Đám người Khương Mỹ Nghiên sau lưng ông ta cũng sốt ruột nói.
“Phải đấy anh cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi!”
“Mau thả anh Bạch ra, các anh đắc tội anh Bạch như vậy thì Cục thanh tra các anh sẽ không được yên đâu”.
“Tiêu Chính Văn, đây là chuyện cậu làm đúng không? Cậu thật là láo toét! Dám cho người bắt anh Bạch!”
Đối mặt với lời chửi mắng giận dữ của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn rất thản nhiên.
Còn anh cảnh sát kia lại lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Người này là anh Bạch giả mạo! Chúng tôi nhận được báo án của rất nhiều người bị lừa, chứng cứ vô cùng xác thực, dẫn đi!”
Dứt lời, anh cảnh sát kia áp giải luôn đám người anh Bạch giả mạo rời khỏi phòng bao.
Lúc bị áp giải ra ngoài, mặt nạ của anh Bạch giả mạo còn bị rơi, để lộ một khuôn mặt vô cùng xấu xí.
Khương Thần trong đám người lập tức kêu lên: “Kia chẳng phải là nhân viên ăn hoa hồng của bộ phận tiếp thị mà công ty mới đuổi việc mấy ngày trước sao? Còn lên cả đại hội phê bình…”