Chương 433: Lửa giận ngút trời
Khương Văn Kỳ đầy vẻ chế nhạo nói: “Vâng! Con đi gọi người ngay!”
Nói xong, Khương Văn Kỳ mặc kệ Khương Học Bác đang quỳ dưới đất cầu xin, ông ta dẫn theo mấy bảo vệ cầm gậy gộc xông thẳng đến chỗ ở của Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan đang ở trong sân với Na Na.
Tiêu Chính Văn đi chợ, tạm thời không có ở đó.
“Khương Vy Nhan!”
Khương Văn Kỳ đá tung cánh cổng, dẫn theo mấy tên bảo vệ hùng hổ xông vào!
Nhìn thấy đám người Khương Văn Kỳ hung hăng xông đến, Khương Vy Nhan vội kéo Na Na ra sau lưng mình, kinh hãi nhìn chằm chằm, hỏi: “Bác cả, mấy người làm gì vậy?”
Khương Văn Kỳ cười khẩy, nhìn lướt một vòng quanh phòng rồi hỏi: “Tiêu Chính Văn không ở đây à?”
Khương Vy Nhan run rẩy đáp: “Anh ấy… anh ấy ra ngoài rồi”.
“Vậy càng tốt!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng cười nhạt, vẫy tay, quát lên: “Xông lên! Trói nó lại cho tôi!”
“Vâng!”
Mấy tên bảo vệ lập tức cầm dây thừng xông lên, không nói nhiều lời, định trói chặt Khương Vy Nhan lại!
Khương Vy Nhan vô cùng hoảng sợ, giãy giụa hét lên: “Bác cả, các người muốn làm gì?”
Na Na sợ đến bật khóc, chạy đến, không ngừng đẩy mấy tên bảo vệ, gào thét: “Mấy người tránh ra, không được trói mẹ tôi, hu hu hu, mấy kẻ xấu xa…. Tôi phải mách với bố…”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho một bảo vệ ôm Na Na đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan với vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Làm gì à? Tất nhiên là tặng cô cho ông Ngưu, để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hàn rồi!”
“Khương Vy Nhan à, thật không ngờ cô lại nổi tiếng tới vậy, đến cả ông Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh cũng có hứng thú với cô. Nhớ cho kỹ, về sau ngoan ngoãn mà hầu hạ ông Ngưu, nhất định phải khiến ông ta giơ cao đánh khẽ với nhà họ Khương”.
Khương Vy Nhan ngây người, hoảng sợ không thôi, nhưng hai tay đã bị bảo vệ trói lại ở sau lưng.
Cô không ngừng giãy giụa, nước mắt lưng tròng, hét lên: “Bác cả, bác không thể làm vậy được… cháu đã có chồng có con rồi, các người không thể đưa cháu qua đó được…”
Sao Khương Vy Nhan lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Khương Văn Kỳ được chứ!
Đây là đang đẩy cô vào hố lửa!
“Có gì mà không được! Nếu không phải tại cô thì Tiêu Chính Văn sẽ tiêu diệt võ đường Thất Hổ sao? Sẽ đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh à? Cô đúng là hồng nhan họa thủy! Từ khi cô quay về, nhà họ Khương chúng tôi chưa từng bình yên!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng trách móc, đồng thời, ra lệnh cho mấy tên bảo vệ trói Khương Vy Nhan đưa ra khỏi sân nhỏ!
Trên đường Khương Vy Nhan cố gắng vùng vẫy chống cự, nhìn Na Na bị chặn lại phía sau, hét lên: “Na Na, đừng khóc, mẹ không sao… bố sắp về rồi…”
“Mẹ ơi! Hu hu hu, các người là đồ xấu xa, thả mẹ tôi ra!”
Na Na gào khóc, nước mắt đầm đìa, trơ mắt nhìn Khương Vy Nhan bị đám người Khương Văn Kỳ trói đưa đi!
Thân hình nhỏ bé chạy đuổi theo, mấy lần ngã sõng soài dưới đất, đầu gối và lòng bàn tay trầy xước, rớm máu!
“Mẹ ơi, các người thả mẹ tôi ra….”
“Na Na!”
Trước khi bị lôi lên xe Khương Vy Nhan thấy Na Na ngã dưới đất, thảm thiết kêu lên.
Vù vù!
Xe khởi động, rời khỏi sân nhỏ!
Một mình Na Na bất lực đáng thương đứng bên đường, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, nước mắt lăn dài trên má, khóc gọi: “Mẹ ơi, hu hu hu, con cần mẹ…”
Một lúc sau.
Tiêu Chính Văn xách giỏ đồ ăn, vẻ mặt vui vẻ quay về sân nhỏ.
Từ xa anh đã thấy Na Na ngồi một mình ở cửa, cúi đầu ủ rũ, cả người co rúm khóc lóc nức nở.
“Na Na, sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi?”
Tiêu Chính Văn vội lao đến, quỳ một gối trước mặt Na Na.
Na Na ngẩng đầu, hai mắt sưng húp, lòng bàn tay và đầu gối đẫm máu, Tiêu Chính Văn thấy vậy vô cùng đau lòng, lo lắng hỏi: “Con bị sao vậy?”
Na Na bật khóc nức nở, ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, lớn tiếng nói: “Bố ơi, bọn họ… bọn họ bắt mẹ đi rồi, hu hu hu…”
Bắt Khương Vy Nhan đi?
Trong phút chốc!
Một luồng khí lạnh kinh hoàng tỏa ra từ khắp người Tiêu Chính Văn, đôi mắt anh bùng lên sự phẫn nộ!
“Ai bắt mẹ đi?”, Tiêu Chính Văn vội vàng hỏi lại.
Na Na vừa khóc vừa nói: “Là… là đám người xấu, là ông cả…”
Khương Văn Kỳ!
Giận dữ!
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, bế Na Na quay về sân nhỏ trước, xử lý qua vết thương, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Long Nhị, để anh ta đến đây tạm thời chăm sóc Na Na.
Sau đó, Tiêu Chính Văn ra khỏi sân nhỏ, đi thẳng đến biệt viện nhà họ Khương!
Giờ phút này, cả bầu trời, mây gió biến đổi, mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại trên không trung, tựa như biến thành một đám mây hình rồng khủng bố!
Toàn bộ biệt viện nhà họ Khương đột nhiên chìm vào bóng tối kinh hoàng!
Tất cả người nhà họ Khương ở biệt viện đang chuyện trò vui vẻ, lúc này ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại từ phía chân trời, ai nấy đều chấn động, cả người run lẩy bẩy!
“Chuyện gì vậy? Trở trời à?”
“Tôi ở Tu Hà bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy kiểu thời tiết này…”
“Có cảm giác bầu trời sắp sụp xuống rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mấy người nhỏ giọng thảo luận, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà, cười nhạt: “Mấy người toàn lo lắng vớ vẩn. Chẳng qua chỉ là cơn giông thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Bây giờ, Khương Vy Nhan đã bị tôi đưa đến chỗ ông Ngưu bên kia rồi, chúng ta cứ bình thản vô tư đi”.
Nghe vậy, mấy người nhánh chính nhà họ Khương cười khanh khách.
“Ha ha ha, là chúng tôi căng thẳng quá rồi”.
“Nếu đã đưa Khương Vy Nhan qua đó, vậy nguy nan của nhà họ Khương xem như đã được giải quyết”.
“May mà có anh Văn Kỳ, nếu không nhờ anh thì vấn đề này đâu thể xử lý nhanh đến thế”.
Đám người không ngừng nịnh nọt, Khương Văn Kỳ chỉ lạnh nhạt mỉm cười
Thế nhưng!
Đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên!
Cửa chính bị đá tung một cách thô bạo, cánh cửa gỗ dày, nặng mấy chục cân văng ra xa!
Sau đó, một bóng người cao lớn, mang theo sát khí long trời lở đất, đột ngột xuất hiện ở cửa chính, chậm rãi từng bước tiến vào.
Giờ phút này, mây đen phía chân trời cũng nhanh chóng đè ép xuống!
Có cảm giác những đám mây đen ngày tận thế đang nặng nề bao trùm cả thành phố!
“Tiêu Chính Văn?”
Khương Văn Kỳ nhíu mày, hùng hổ đập mạnh vào mặt bàn, lớn tiếng quát: “Lá gan mày lớn quá nhỉ! Dám đạp tung cửa chính! Chán sống rồi sao?”
Mấy người thuộc nhánh chính nhà họ Khương khác cũng tràn ngập sự phẫn nộ, quát tháo ầm ĩ.
“Đáng chết! Quá ngông cuồng rồi!”
“Trong mắt cậu còn có nhà họ Khương hay không? Hay là không hề coi chúng tôi là chú, là bác?”
“Tiêu Chính Văn, cút ngay cho tôi!”
Một người đàn ông trung niên thuộc nhánh chính nhà họ Khương bước lên trước, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn!
Nhưng, giây tiếp theo!
Tiêu Chính Văn giơ chân lên, một tiếng rầm, người kia bị đá văng ra xa cả chục mét, nặng nề đập vào bàn ghế, rồi ngã sõng soài dưới đất, phun ra mấy ngụm máu, ngất lịm!
“…”
Lúc này Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đều sững sờ, trợn tròn mắt, hồn bay phách tán nhìn cảnh tượng trước mắt!
“Mày… mày làm phản rồi!”, Khương Văn Kỳ tức giận hét lên, lớn tiếng quát: “Người đâu! Lôi tên điên này ra ngoài cho tôi!”