TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 436

Chương 436: Quân vương thôi mà

Tiêu Chính Văn bước tới, giẫm châm lên lồng ngực Ngưu Mãng.

Mấy tiếng rắc vang lên.

Tiếng xương ngực vỡ vụn vang khắp phòng.

Mặt Ngưu Mãng tái mét, phun ra mấy ngụm máu tươi, kêu lên mấy tiếng thống thiết: “A, cầu xin cậu hãy nhấc chân lên, tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nhòm ngó vợ cậu… Xin cậu hãy tha mạng cho tôi…”

Khoảnh khắc đó!

Ngưu Mãng mới biết mùi vị của cái chết là thế nào.

Người đàn ông trước mặt này thật là đáng sợ!

Ông ta có thực lực của binh vương cấp bốn sao, nhưng vào tay đối phương thì chẳng là cái thá gì.

Thực lực này đã thuộc cấp quân vương rồi.

Thảo nào hắn có thể giết được Hạ Thất Hổ, tiêu diệt võ đường Thất Hổ.

Cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi này mạnh quá đi mất!

Tu Hà có cường giả như vậy, đúng là khiến Ngưu Mãng phải bất ngờ.

Có lẽ chỉ có đường chủ Hàn mới đủ thực lực đánh tay đôi.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nhìn Ngưu Mãng đang phun máu dưới chân mình, nói: “Khương Vy Nhan chính là vảy ngược của tôi, động vào cô ấy thì nên nghĩ cho kĩ sẽ chết như thế nào”.

Vừa dứt lời!

Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngưu Mãng, chân Tiêu Chính Văn lại dùng sức.

“Phụt!”

Hai chữ “tha mạng” vừa thốt ra khỏi miệng, lồng ngực Ngưu Mãng đã lõm hẳn xuống, biến thành một vũng máu, chết ngay tại chỗ.

Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn.

Một hướng dẫn viên có thực lực binh vương cấp bốn sao của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, mà lại bị Tiêu Chính Văn giẫm chết.

Việc này… thật khó tưởng tượng.

Thực lực binh vương cấp bốn sao, cho dù là ở tỉnh thì cũng được coi là một nhân vật hô mưa gọi gió rồi.

Nhưng dưới chân Tiêu Chính Văn lại chẳng khác gì con kiến.

Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Khương Vy Nhan, quỳ một gối xuống, cởi dây trói cho cô.

Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, ôm chặt lấy cổ anh, khóc nói: “Chồng ơi, em sợ quá, em còn tưởng không còn được gặp anh và Na Na nữa chứ, hu hu hu…”

Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lưng cô, an ủi: “Được rồi, không sao rồi”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn bế Khương Vy Nhan kiểu công chúa, rời khỏi khách sạn, trở về nhà.

Việc còn lại ở khách sạn, Long Tứ sẽ giải quyết.

Tin tức nhanh chóng lan ra.

Ngưu Mãng của nhà họ Hàn ở tỉnh, cùng với mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, đã bị người ta giết chết!

Lúc nghe được tin này, cả Tu Hà chấn động.

Trời đất!

Hướng dẫn viên Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh và mười đệ tử đều mất mạng ở Tu Hà sao?

Đây là chuyện lớn tày trời đó!

Chẳng phải Ngưu Mãng này đến gây rắc rối cho nhà họ Khương sao?

Vậy mà lại bị người ta giết?

Lẽ nào là nhà họ Khương ra tay?

Trong biệt viện nhà họ Khương, già trẻ lớn bé đều có mặt đầy đủ.

Không khí trong cả biệt viện vô cùng căng thẳng.

Khương Thái Xương ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt khó coi và lo lắng, quát hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Đã điều tra được là ai gây ra chưa? Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn chết ở Tu Hà, bên ngoài đều đang đồn là nhà họ Khương ta làm… Đây là họa chết cả nhà đấy! Nếu truyền đến tai nhà họ Hàn ở tỉnh, thì chẳng phải nhà họ Khương chúng ta sẽ tiêu đời sao?”

Lời của Khương Thái Xương khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.

Ngưu Mãng đã chết!

Một cao thủ như vậy mà lại chết ở Tu Hà.

Không cần biết có phải nhà họ Khương làm hay không, thì nhà bọn họ cũng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Bởi vì Ngưu Mãng đến để gây rắc rối cho nhà họ Khương.

“Văn Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con đã điều tra rõ ràng chưa?”, vẻ mặt Khương Thái Xương căng thẳng nhìn về phía Khương Văn Kỳ mặt đầy vết thương ở bên cạnh.

Khương Văn Kỳ vừa từ bệnh viện trở về thì nghe được tin Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn bị giết, lập tức sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.

Lẽ nào… là Tiêu Chính Văn làm?

Toi rồi, toi rồi!

“Bố, con cũng không biết là có chuyện gì, con chỉ biết chiều nay, thằng vô dụng Tiêu Chính Văn kia đến hỏi con là đã đưa Khương Vy Nhan đi đâu, còn đánh con một trận, sau đó thì cậu ta đi mất… Còn việc cậu ta có đi tìm Ngưu Mãng hay không thì con không biết…”

Sắc mặt Khương Văn Kỳ lạnh lùng, cũng tỏ vẻ căng thẳng.

Nếu đúng là Tiêu Chính Văn làm thì nhà họ Khương tiêu đời rồi.

Lúc này, đám người Khương Thái Xương cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.

Đúng lúc này, một người làm xông vào kêu lên: “Lão gia, lão gia, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan về rồi ạ…”

“Về rồi sao? Đâu rồi?”

Khương Thái Xương lập tức đứng dậy, sốt ruột hỏi.

“Ở… ở sân nhỏ ạ”, tên người làm kia đáp.

“Bảo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đến đây ngay!”, Khương Thái Xương tức giận nói.

Tiêu Chính Văn nhanh chóng có mặt, còn Khương Vy Nhan thì không đến.

“Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đâu? Sao lại có mỗi cậu đến đây?”, Khương Văn Kỳ giận dữ nói, cổ ông ta vẫn còn vết bầm tím.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khương Văn Kỳ, khiến ông ta sợ hãi lùi lại mấy bước, kêu lên: “Cậu muốn làm gì hả? Cậu còn định đánh tôi trước mặt lão gia sao?”

Sắc mặt Khương Thái Xương u ám, phẫn nộ chất vấn: “Tiêu Chính Văn, có phải chính cậu giết đám người Ngưu Mãng không?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, đưa mắt nhìn tất cả người nhà họ Khương đang có mặt, nói: “Là do tôi làm”.

Ầm!

Mọi người như bị sét đánh.

Đúng là do cậu ta làm thật!

“Toi rồi, toi rồi! Nhà họ Khương chúng ta toi rồi! Cậu gây họa lớn rồi đấy!”

“Ngưu Mãng là một trong những hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy!”

“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là hại chết nhà họ Khương tôi rồi!”

Đám người vô cùng kích động, ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi.

Khương Thái Xương cũng hít một hơi lạnh, ôm lồng ngực, hít thở một lúc mới bình tĩnh lại được, lão giơ tay chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Sao cậu dám to gan như vậy hả? Đó là hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy! Vậy mà cậu dám giết hết bọn họ sao? Cậu hủy hoại nhà họ Khương của tôi rồi… Nhà họ Hàn ở tỉnh mà nghe tin, thì chắc chắn Hàn Lâm Long sẽ đích thân đến Tu Hà. Đến lúc đó, cả nhà họ Khương chúng tôi sẽ phải chết vì việc làm ngu xuẩn của cậu!”

Tiếng kêu oán thán lập tức vang lên.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn lại thản nhiên đáp: “Chuyện của nhà họ Hàn ở tỉnh, tôi sẽ tự giải quyết. Nếu nhà họ Hàn dám cử người đến, thì cứ chuẩn bị ở lại hết Tu Hà đi”.

Mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì sửng sốt.

 

“Ngông cuồng! Thật là quá vênh váo!”

“Cậu tưởng cậu là ai hả? Cậu cậy mình có tý thực lực là không biết trời cao đất dày nữa phỏng?”

“Hàn Lâm Long kia là tông sư võ đạo! Là người nằm trong top năm giới võ thuật ở tỉnh đấy! Nghe nói có thực lực cấp binh vương!”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, đáp: “Chỉ là một quân vương tép riu, chẳng là gì với tôi cả”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được mấy bước thì anh dừng lại, quay lưng với đám người nhà họ Khương đang tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Quên không nói cho các người biết, Khương Vy Nhan là vợ tôi, nếu như các người còn dám có ý xấu với cô ấy thì đừng trách tôi không nể mặt! Có khi kết cục của Ngưu Mãng cũng chính là kết cục của các người đấy!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn cất bước bỏ đi.

Tất cả người nhà họ Khương trong đại sảnh đều sững sờ.

Ý gì vậy?

Tiêu Chính Văn dám đe dọa bọn họ sao?

“Loạn rồi, loạn rồi!”

Khương Văn Kỳ là người đầu tiên tức giận gầm lên: “Tên Tiêu Chính Văn này quá coi thường chúng ta rồi! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Vua Bắc Lương chắc? Kiêu căng ngạo mạn đến vậy chứ!”

Đọc truyện chữ Full