TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 447

Chương 447: Có một điều kiện

Nghe vậy, những người trên xe đều rơi vào im lặng, ngờ vực và ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang lái xe!

Tiêu Chính Văn cũng sửng sốt, chân đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng lại.

“Ôi! Tiêu Chính Văn, cậu lái xe kiểu gì vậy hả? Có biết lái xe không thế? Không biết thì để Khương Thần nhà tôi lái”.

Cú phanh gấp làm Từ Phân chưa ngồi chắc đổ người về phía trước, đầu đập vào lưng ghế.

Tiêu Chính Văn cũng tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi, quên nhìn đường”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn tiếp tục lái xe.

Khương Vy Nhan nghi ngờ nhìn Từ Phân nói: “Mẹ, mẹ nói thật à?”

Từ Phân cũng khó hiểu nói: “Có lẽ là nghe nhầm chăng…”

“Vậy chắc mẹ nghe nhầm rồi đấy! Tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức sao có thể ở trên xe của chúng ta được?”

Khương Thần cười nhạo nói: “Con chắc chắn không phải rồi, bố cũng thế, chỉ còn lại Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh ta là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới?”

Cậu ta vừa nói vậy, trong xe lại rơi vào im lặng!

Phải không?

Mọi người đều thấy ngờ vực.

Nếu không phải, vậy lúc nãy sao Tiêu Chính Văn chỉ nói mấy câu mà binh lính đã cho vào rồi?

Khương Vy Nhan cũng nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn đang lái xe bên cạnh hỏi: “Tiêu Chính Văn, lúc nãy anh nói gì với họ vậy? Tại sao mấy binh lính đó lại cho chúng ta vào thế?”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ hồi lâu giải thích: “Rất đơn giản, mọi người quên lần này tổng tư lệnh mới nhậm chức được điều đến từ đâu à?”

Nghe anh nói vậy, Khương Vy Nhan nhíu mày, cô không hề để ý đến cái này.

Ngược lại Khương Thần nói: “Bắc Lương! Nghe nói tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức đến từ Bắc Lương”.

“Ồ ồ ồ! Tôi biết rồi, Tiêu Chính Văn, anh là lính xuất ngũ ở Bắc Lương, vậy chắn hẳn là anh đã nói thân phận của mình với họ, đúng không?”

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Thần qua kính chiếu hậu, cười nói: “Phải, tôi đã nói với họ mình cũng là lính xuất ngũ từ Bắc Lương nên họ mới cho tôi vào!”

Nghe vậy, Khương Thần tự hào khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra mình thật thông minh quá nói: “Ha ha ha, tôi đoán đúng đấy”.

Đúng là thông minh quá đi!

Tự like cho mình một cái!

Nghe vậy, Từ Phân cũng thở phào, sau đó hùa theo nói: “Nói như vậy là cậu quen với tổng tư lệnh mới đến ư, vậy cậu mau nói mấy lời dễ nghe chút để móc nối quan hệ với người ta. Như vậy, sau này nhà chúng ta mới ngẩng cao đầu ở Tu Hà chứ nhỉ?”

Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt Từ Phân hiện lên vẻ kích động và vô cùng phấn khích.

Mặc dù hưởng chút hào quang của Tiêu Chính Văn này nhưng cũng không ngăn được bà ta cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng Khương Vy Nhan lại nhíu mày nói: “Mẹ à, mẹ đang nghĩ gì vậy, đây là Sở chỉ huy quân đội, đâu phải là nơi có thể tùy tiện nói đến quan hệ gì đó…”

Khương Học Bác cũng gật đầu nói: “Vy Nhan nói đúng đấy”.

Tiêu Chính Văn cũng cười nói: “Mặc dù tôi là lính xuất ngũ của Bắc Lương nhưng Bắc Lương rộng lớn như vậy, tôi thật sự không quen với tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới này…”

Nghe vậy, Từ Phân lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Sao cậu lại vô dụng như vậy? Tốn năm năm mà chẳng lấy được chiến công hay quân hàm nào thế! Đúng là tức chết mất!”

Không lâu sau, mọi người xuống xe, sau khi nói rõ mục đích đến thì có người tiếp khách dẫn họ đến phòng tiếp khách.

Tiêu Chính Văn cũng tìm được cơ hội ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng đến văn phòng tổng tư lệnh.

Lúc này Long Tứ đang ở trong văn phòng, cung kính bước đến đón anh: “Chủ soái, đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi”.

Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa nói: “Được, vậy anh đi thay tôi”.

“Vâng, tôi đi đây”.

Dứt lời, Long Tứ ra khỏi văn phòng đi thẳng đến phòng tiếp khách.

Vừa đẩy cửa bước vào, bốn người Khương Vy Nhan vội vã đứng lên, kính cẩn nhìn Long Tứ mặc quân phục: “Chào tổng tư lệnh!”

Thế nhưng Long Tứ chỉ lạnh nhạt xua tay nói: “Ngại quá, tôi không phải tổng tư lệnh, tôi chỉ là trợ lý bên cạnh tổng tư lệnh thôi. Bây giờ tổng tư lệnh đang rất bận, anh ấy bảo tôi đến nói chuyện với các người”.

Từ Phân kích động cười nói: “Được được được, vậy mau nói đi”.

Sau đó, Long Tứ tường thuật lại ngắn gọn mấy vụ hợp tác mà tập đoàn Lợi Dân để lại, trên nguyên tắc, không có gì thay đổi.

Cũng làm mấy người Khương Vy Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Không đến năm phút sau, Long Tứ lại đứng dậy bắt tay với bốn người nói: “Vậy tôi đi trước đây, các vị cứ ngồi lại một lát nữa đi”.

Từ Phân và Khương Học Bác cung kính cười nói: “Được được, cậu cứ đi làm việc đi”.

Mới đi ra ngoài vài bước, Long Tứ bỗng xoay người lại nói: “Đúng rồi, tối nay có tiệc mừng chào đón tổng tư lệnh mới nhậm chức, các vị có muốn tham gia không?”

Nghe vậy, Khương Vy Nhan rất vui mừng!

Cô chưa kịp nói gì thì Từ Phân và Khương Thần mở to mắt vội vã đồng ý lời mời: “Anh mời chúng tôi đến tham gia tiệc chào đón tổng tư lệnh à? Tham gia chứ, nhất định chúng tôi sẽ tham gia!”

Long Tứ khẽ cười rồi xoay người rời đi.

Trong phòng tiếp khách, Từ Phân kích động không thôi!

“Trời ạ! Tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội mới nhậm chức lại mời chúng ta tham gia tiệc chào đón của cậu ấy à? Chồng ơi, em không nằm mơ chứ?”

Khương Học Bác cũng liên tục gật đầu, rất phấn khích nói: “Không ngờ lại có thể tham gia tiệc mừng như thế này lúc còn sống. Chúng ta mau về nhà chuẩn bị thôi”.

“Đúng đúng! Nhanh lên, chúng ta về thôi”, Từ Phân cũng rất mừng rỡ.

Lúc này Khương Vy Nhan nói: “Tiêu Chính Văn vẫn chưa quay lại”.

“Đợi cậu ta làm gì? Nước tiểu thằng lười biếng đó nhiều vậy”, Từ Phân bất mãn nói.

Vừa lúc Tiêu Chính Văn mở cửa bước vào.

Từ Phân trợn mắt nhìn anh rồi kéo Khương Học Bác rời đi.

Tiêu Chính Văn cũng không nói gì, họ lái xe rời khỏi Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.

Về đến biệt thự nhà họ Khương, lúc Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương biết chuyện, Khương Văn Kỳ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, hỏi: “Chú hai, chỉ mời người nhà chú thôi à? Không mời những người khác sao?”

Khương Học Bác lúng túng nói: “Chuyện này… anh cả, lúc cậu ấy nói hình như chỉ mời nhà bọn em…”

Khương Học Bác nhìn về phía Từ Phân bên cạnh.

 

Từ Phân vội lên tiếng, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy! Chỉ mời nhà bọn tôi thôi!”

Nghe vậy, Khương Văn Kỳ đố kị đỏ cả mắt, nịnh nọt nói: “Chú hai, nói thế nào thì anh cũng là anh cả của chú phải không? Chú nhất định phải dẫn cả nhà tụi anh đến tham gia bữa tiệc lần này. Đây là cơ hội tốt cho nhà họ Khương chúng ta phát triển. Thân là anh cả, anh cũng nên góp một phần sức lực, còn bố nữa, chú không thể không dẫn bố đi chứ?”

Nghe ông ta nói vậy, Khương Học Bác sửng sốt. Ông ta nhìn Khương Thái Xương ngồi trên ghế thái sư nói: “Chuyện này… không phải em không muốn, nhưng đối phương chỉ mời cả nhà bọn em, em cũng không biết có được không…”

Từ Phân lập tức nói: “Khương Văn Kỳ, bây giờ anh mới biết anh ấy là em trai của anh, tôi là em dâu của anh à? Trước đây sao không thấy anh như vậy nhỉ? Muốn tham gia cùng chúng tôi ư, không có cửa đâu!”

Khương Văn Kỳ sửng sốt, mặc dù không vui nhưng vẫn lấy lòng nói: “Em dâu, trước đây đều là lỗi của anh cả, em tha thứ cho anh đi. Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà mà. Em yên tâm, bữa tiệc tối nay cả nhà các em làm chủ, bọn em chỉ đi theo thôi”.

Dứt lời Khương Văn Kỳ nhìn Khương Thái Xương.

Khương Thái Xương cũng hắng giọng nói: “Học Bác, cứ vậy đi, bố cũng muốn đi xem sao, không đến nỗi con không cho bố đi chứ?”

Khương Học Bác lúng túng nhìn Từ Phân, rồi lại nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn cầu cứu.

Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói: “Có thể dẫn theo cả nhà bác cả nhưng tôi có một điều kiện”.

Đọc truyện chữ Full