TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 457

Chương 457: Mày sẽ phải chết dưới tay tao

Không lâu sau, đội quân thiết giáp, đội máy bay không người lái và mười nghìn binh lính đổ dồn toàn lực phong toả toàn bộ khu vực!

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đã mặc trên người bộ đồ binh lính, ẩn nấp trong đám người đi vây bắt.

Nhìn thấy tướng quân Trà Tụng chỉ đứng cách mình mấy trăm mét, Tiêu Chính Văn khẽ nhếch khoé miệng và nở một nụ cười khẩy.

Đối với anh mà nói, khoảng cách mấy trăm mét này đủ để lấy được đầu của quân địch rồi!

Thế nhưng, anh không thể rút dây động rừng!

Mục tiêu của anh bây giờ là cứu được Long Nhất!

Sau khi gây ra rối loạn, Tiêu Chính Văn chậm rãi tách khỏi đại đội quân đi vây bắt, sau đó tìm cơ hội để xông lên pháo đài quân sự ở lưng chừng núi!

Lúc này, gần pháo đài quân sự chỉ có mấy chục binh lính được trang bị vũ trang đang canh giữ, còn có vài chiếc xe bọc thép và xe jeep.

Tiêu Chính Văn cứ thế bước ra, nói với giọng điệu y như bọn chúng: “Tướng quân Trà Tụng hạ lệnh, mấy người lập tức xuống núi vây bắt vua Bắc Lương!”

Mấy chục binh lính nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang mặc quân trang giống như bọn chúng, thoạt đầu hơi hoài nghi, lạnh lùng hỏi: “Mệnh lệnh của tướng quân Trà Tụng? Anh ấy lệnh cho chúng tôi canh giữ nơi này không được rời đi nửa bước”.

“Hỗn xược! Tôi còn có thể lừa gạt mấy người được hay sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Mấy chục binh lính lúc này cũng đã nhìn rõ quân hàm trên vai Tiêu Chính Văn, chính là quân hàm trung tá!

“Trưởng quan!”

Chớp mắt, mấy chục binh lính cùng nhau cúi chào.

Tiêu Chính Văn xua tay, nói: “Mau chóng qua đó đi, nơi này để tôi canh giữ là được rồi”.

“Rõ!”

Mấy chục binh lính cùng đồng thanh đáp lời rồi lập tức rời đi.

Thế nhưng, lúc này lại có một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá đi ra từ bên trong pháo đài, sa sầm mặt mũi, nói: “Anh là ai? Tại sao chưa từng gặp mặt?”

Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, cả người toát lên khí thế lạnh lùng, nói: “Việc tôi là ai mà cũng cần phải báo cáo cho một thiếu tá nhỏ bé như cậu hay sao?”

Vẻ mặt của tên thiếu tá kia chợt trở nên vô cùng khó coi, đầu tiên là cung kính, sau đó tay trái chậm rãi đặt lên lưng quần, nói: “Trung tá, thật sự xin lỗi, mời anh nói ra khẩu lệnh!”

Khẩu lệnh?

Tiêu Chính Văn cau mày.

Bầu không khí căng thẳng đột nhiên như được kéo căng ra!

Mấy chục binh lính kia cũng chậm rãi nắm chặt báng súng!

Thiếu tá đó cũng từng bước tiến lại gần nơi Tiêu Chính Văn đang đứng.

Trong nháy mắt!

Tiêu Chính Văn xông thẳng lên, nhanh như cắt rút ra một khẩu súng trường từ bên hông, bắn liên tục hai phát!

Một phát trúng vào ấn đường của tên thiếu tá kia, khiến hắn ngã gục luôn tại chỗ!

Một phát trúng vào ngực trái của tên lính đang giơ súng lên phía sau, viên đạn xuyên thẳng vào, để lại một mảng máu tươi!

“Pằng pằng pằng!”

Trong nháy mắt liền trở thành một cuộc đấu súng dữ dội!

Mấy chục binh lính lập tức nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn mà bóp cò!

Thế nhưng, Tiêu Chính Văn đã nhanh nhẹn nấp ra phía sau một chiếc xe Jeep quân dụng.

“Keng keng keng!”

Những làn đạn dày đặc đồng loạt lao tới, mang theo cả tiếng gầm phẫn nộ của bọn chúng.

Tiêu Chính Văn rút ra một quả pháo từ bên hông rồi dùng lực ném thẳng ra trước. Một tiếng nổ lớn vang lên, đồng thời cũng khiến cho mấy người ngã quỵ, máu thịt lẫn lộn!

Sau đó, anh lăn ra và trượt dài mấy chục mét trên mặt đất, trong tay cầm theo hai khẩu súng lục, ngắm bắn vào mấy chục binh lính trước mắt rồi bóp cò!

Pằng!

Pằng!

 

Pằng!

Mỗi phát súng đều hạ gục được một tên.

Gần như chưa đến năm phút, phía trước pháo đài quân sự đã có cả đám người bê bết máu nằm quằn quại dưới đất!

Mà Tiêu Chính Văn lại lành lặn đứng trước cửa, lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi quay người định xông vào trong pháo đài.

Thế nhưng!

Ngay lúc đó!

Một bóng người tràn đầy sát khí điên cuồng xông ra từ trong pháo đài, vung nắm đấm mạnh mẽ đánh vào mặt của Tiêu Chính Văn!

Rầm!

Tiêu Chính Căn lập tức giơ tay đỡ lấy.

Thế nhưng vẫn bị một lực đánh vô cùng thô bạo đẩy văng ra xa vài mét!

Sau khi anh đứng vững mới phát hiện ra gã đàn ông vạm vỡ cao hai mét trước mắt, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mang theo hơi thở của một cường giả cấp chiến thần đang lạnh lùng nhìn mình đầy dữ tợn!

“Cái tên Bách Lý Huyền Kiếm này đoán không sai tí nào! Mày gây ra động tĩnh lớn như vậy, mục đích quả nhiên là ở đây!”

“Vua Bắc Lương, lần đầu gặp mặt, tao là Huyết La Sát đến từ nước Bắc Ấn! Hôm nay mày sẽ phải chết dưới tay tao!”

Đọc truyện chữ Full