Chương 458: Một nắm đấm giết chết chiến thần
Huyết La Sát – cường giả cấp chiến thần của Nước Bắc Ẩn, xếp thứ tư trong bảng xếp hạng!
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày khi nghe tên của đối phương!
Hình như cái tên Huyết La Sát này mình từng nghe ở đâu đó rồi.
Có lần một mình hắn xông vào giết cả đội quân khoảng chừng một nghìn người, cả đội quân bị giết sạch đã tạo nên tiếng xấu của Huyết La Sát!
Hơn nữa tên tuổi của người này ở nước Bắc Ẩn cũng rất hung tợn độc ác!
Đặc biệt là ở năm quốc gia vùng biến giới, hắn thực sự là kẻ ác!
Số người chết dưới tay hắn ít nhất cũng mười nghìn!
Lúc này, Huyết La Sát cười gằn một cách dữ tợn, nhìn Tiêu Chính Văn ở trước mặt, hắn kích động tung nắm đấm, cú đấm mang theo luồng gió mạnh mẽ lao về phía Tiêu Chính Văn!
“Hôm nay, tao sẽ giết Long Vương phương Đông và trở thành cường giả mạnh nhất!”
Huyết La Sát gào mồm lên, lực của cú đấm vô cùng lớn như viên đạn đại bác, nhanh chóng tấn công tới!
Tiêu Chính Văn nghiêng người vội tránh né!
“Ầm!”
Cú đấm của Huyết La Sát đập mạnh vào bức tường đá bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Ầm, bức tường đá nứt ra rồi vỡ tung!
Ầm ầm!
Nhiều cục đá vỡ rơi từ núi xuống!
Thấy Tiêu Chính Văn tránh được cú đấm của mình, Huyến La Sát càng phấn khích hơn, nói: “Có thể tránh khỏi cú đấm của tao, mày có tư cách đấu một trận với tao đấy!”
Dứt lời, thân hình Huyết La Sát xông tới chỗ Tiêu Chính Văn, vung nắm đấm và đá chân liên tục.
Mỗi nắm đấm và cú đá đều mang sức mạnh phá huỷ trời đất.
Nếu là người bình thường thì sớm đã chịu không nổi sức gió từ cú đấm, chết luôn tại chỗ!
Nhưng Tiêu Chính Văn lại tựa như con khỉ linh hoạt, nhanh chóng tránh né.
Đột nhiên!
Tiêu Chính Văn vung tay, đấm mạnh về phía Huyết La Sát, đối đầu với cú đấm của đối phương!
Thấy cảnh tượng này, Huyết La Sát nở nụ cười dữ tợn, hét lên: “Muốn chết hả? Lại dám phản đòn nắm đấm của tao!”
Ngay lập tức, nắm đấm của hắn sử dụng sức lực toàn thân, tựa như lửa bùng cháy, nắm đấm trở nên mờ nhạt và đỏ ửng!
Huyết La Sát tưởng tượng ra cảnh nắm đấm của mình sẽ đánh Tiêu Chính Văn nát thành từng mảnh!
“Ầm!”
Nắm đấm hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang khó chịu cực lớn, tựa như tiếng bom nổ.
Khu vực trăm mét xung quanh đều bị chấn động bởi một lực vô cùng lớn!
Ngay sau đó, tiếng xương vỡ vang dội khắp nơi!
Huyết La Sát đang đầy tự tin và cười khẩy thì đột nhiên hoảng sợ và không dám tin!
Vì trong mắt, hắn nhận ra cú đấm của mình đang nhanh chóng bị vỡ vụn từng chút một!
Một luồng sức mạnh cực lớn nhanh chóng lan khắp cánh tay thông qua nắm đấm!
Sau đó, trong lúc Huyết La Sát đang cực kỳ hoảng sợ thì tay phải hắn đã bị một sức mạnh cực lớn truyền vào rồi biến dạng!
Trong chốc lát, cả cánh tay phải của hắn máu me be bét, lộ ra xương trắng!
“A!”
Huyết La Sát kêu gào thảm thiết, chấn động lùi về cả chục mét, ầm, hắn đập mạnh vào bức tường pháo đài quân sự rồi rơi xuống đất!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, thu tay về, khoé mắt loé lên vẻ lạnh lùng thấu xương, thơ ơ liếc nhìn Huyết La Sát đang ôm cánh tay máu me be bét, nói một câu: “Mày thua rồi”.
“Không! Tao không thể thua! Mày chết đi!”
Huyết La Sát hung tợn gào lên, vội vàng đứng dậy, rồi siết chặt nắm đấm tay trái, sải bước xông về phía Tiêu Chính Văn, nhảy lên không trung hơn ba mét!
Trong phút chốc, Huyết La Sát nhảy vào không trung, khuôn mặt muốn giết người đầy dữ tợn đấm vào đầu Tiêu Chính Văn!
Cú đấm này có lực ít nhất cũng năm nghìn cân!
Cho dù là bức tường đá, áo giáp sắt, đại bác đều sẽ bị đập vỡ trong tích tắc!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên, nhướng mày nhìn Huyết La Sát ở trong không trung đang đánh về phía mình, anh bình thản giơ nắm đấm lên nghênh đón!
Ầm!
Hai cú đấm chạm nhau!
Tiếng xương cốt vỡ lại kêu lên lần nữa!
“A!”
Huyết La Sát lại kêu rên bi thảm, cơ thể bay thẳng ra ngoài!
Tiêu Chính Văn thừa thắng xông lên, bổ nhào tới, nhảy lên không trung, trong phút chốc đã tới trước mặt Huyết La Sát còn chưa rơi xuống, anh giơ nắm phải lên, đấm từ trên xuống, ầm, đấm vào ngực Huyết La Sát!
Trong khoảnh khắc đó, con ngươi Huyết La Sát co rút lại, trơ mắt nhìn người đàn ông tựa như thiên thần giáng thế đấm vào ngực mình!
Rầm, cơ thể Huyết La Sát bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh bầm dập, tựa như thiên thạch rơi xuống đất, tạo thành một cái lỗ lớn hình người!
Ngực hắn bị lõm vào hoàn toàn, máu tươi trào ra từ miệng, trộn lẫn với nội tạng bị vỡ!
Hắn trừng mắt nhìn bầu trời đang dần trở nên u ám, vừa hoảng sợ, vừa do dự chần chừ…
“Quá, quá mạnh… Là Long Vương phương Đông sao?”
Đây là lời cuối cùng Huyết La Sát để lại trên thế gian.
Tới lúc chết, hắn cũng không tin được bản thân là cường giả cấp chiến thần xếp thứ tư của nước Bắc Ẩn lại bị đối phương đánh chết chỉ bằng một nắm đấm!
Tiêu Chính Văn mặc kệ Huyết La Sát đang nằm trong vũng máu, xông thẳng vào trong pháo đài quân sự, tới chỗ nhà giam!
Nhưng lúc này trong nhà giam không có một bóng người!
Ở cửa nhà giam có dòng chữ do con dao găm thép để lại:
Nếu muốn cứu Long Nhất, một cuộc chiến sống còn ở đạo quán trên đỉnh núi!
Thấy dòng chữ này, Tiêu Chính Văn cau mày, xoay người nhanh chóng rời khỏi pháo đài quân sự, sau đó lái xe jeep, đạp mạnh ga, lốp xe ma sát mặt đất cuốn tung cỏ và đất còn ẩm ướt, nhanh chóng xuất phát, dọc theo đường núi đi thẳng lên một mạch!
Mà lúc này, ở vách đá trên đỉnh núi, Bách Lý Huyền Kiếm đứng chắp tay, nhìn chằm chằm đường núi phía dưới.
Khi thấy chiếc xe jeep xông tới như mũi tên chọn, gã nở nụ cười khẩy, nói: “Hắn tới rồi, Huyết La Sát chết rồi”.
Nghe thấy vậy, tám người còn lại đều nhăn mặt.
Tuy nhiên, đa số mọi người đều cười nhạo.
“Cái tên lỗ mãng Huyết La Sát đó đã định trước là chết trong tay vua Bắc Lương rồi”.
“Ha ha, bớt đi một đối thủ cạnh tranh cũng tốt. Vua Bắc Lương, để tôi giết!
“Em gái, anh trai em còn chết trong tay hắn, chỉ dựa vào em thôi sao, còn non lắm! Đứng qua một bên đi”.
Đột nhiên, trên đỉnh núi, sát khí trên người bọn chúng vô cùng mạnh mẽ chợt tăng vọt!
Tường Vy giơ tay, phi tiêu hình vòng cung ngay eo chợt bắn ra, bắn trúng gã đàn ông đang được bao phủ bởi lớp áo gió màu đen vừa giễu cợt mình, con sư tử đá bên cạnh hắn cũng bị đánh nát trong nháy mắt!
“Đây là lần cuối cùng, nếu còn sỉ nhục anh tôi thì giết không thương tiếc!”
Tường Vy lạnh lùng nói, đưa tay lấy lại phi tiêu hình vòng cung đang bay ngược về.
Từ đầu tới cuối, gã đàn ông mặc khoác đen và đội mũ đen không hề động đậy, thậm chí lúc đầu con sư tử đá ở bên tai bị bắn nát, đầu của gã không hề lệch đi chút nào!
“Được rồi! Hắn tới rồi!”
Bách Lý Huyền Kiếm lạnh lùng nói, không nén được sự phấn khích và kích động trên mặt!
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của chín người, chiếc xe jeep dọc theo đường núi, ở cuối con đường, tiếng động cơ vang ầm rồi nhảy vọt lên, cách mặt đất chừng ba bốn mét, tựa như xe đang bay!