Chương 464: Chấn động Hoa Quốc
Cả phòng họp yên lặng như chết.
Không ai dám thở mạnh.
Chủ yếu là vì sát khí trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh.
Nhất là máu trên người anh, cho thấy anh vừa trải qua một trận chiến lớn.
Sắc mặt của tướng quân nước Thổ Áo vừa phẫn nộ vừa trắng bệch.
Vốn dĩ ông ta định lấy thế lực lớn để đè người, nhưng không ngờ lại bị vua Bắc Lương chèn ép ngược lại.
Thấy mọi người không nói gì, Tiêu Chính Văn mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu các người đã không có gì muốn nói, thì tôi sẽ nói yêu cầu của tôi”.
“Thứ nhất, rút quân! Cách biên giới hai mươi dặm! Thiếu một tấc thôi là ba trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương tôi sẽ tiến thẳng tới, đánh vào tận thành phố thủ phủ của các người!”
“Trời!”
Các sĩ quan nghe thấy thế thì sắc mặt nghiêm trọng, tức lắm mà không dám nói gì, tất cả đều nhìn về phía hai vị chủ soái là Thái Lợi Cách và Tùng Tán ngồi đầu tiên.
Ánh mắt hai người cũng vô cùng lạnh lùng, nhìn Tiêu Chính Văn, lặng lẽ gật đầu đáp: “Được!”
Tiêu Chính Văn toét miệng cười, sau đó nói: “Thứ hai, vây giết tôi thì phải trả giá, năm mươi tỷ USD, hãy nhớ là mỗi nước chừng đó tiền”.
Nghe thấy thế!
Sĩ quan các nước đều phẫn nộ.
“Không thể nào! Năm mươi tỷ USD? Sao cậu không đi cướp luôn đi?”
“Vua Bắc Lương, chúng tôi tới là để đàm phán, chứ không phải để mặc cho người khác giết thịt!”
“Mẹ kiếp! Cậu tưởng chúng tôi dễ bắt nạt lắm chắc? Không bồi thường gì cả! Cùng lắm đánh một trận!”
Nhìn các sĩ quan đứng lên chỉ vào mình chửi mắng, Tiêu Chính Văn điềm nhiên cầm khẩu súng bạc trên bàn lên, bắn lên không trung liên tiếp ba phát.
Cả phòng họp lập tức yên tĩnh lại.
Tiêu Chính Văn cũng lạnh lùng đáp: “Không bồi thường thì cũng được! Cứ chuẩn bị nghênh chiến đi!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy, không hề có ý ở lại.
Lần này thì các sĩ quan kia đã hoảng hồn.
Nếu đánh với Hoa Quốc thật, thì bọn họ chẳng được lợi gì cả.
Hoa Quốc hiện giờ đã không còn yếu ớt như trăm năm trước nữa rồi.
Mà là một nước lớn đứng hàng đầu trên thế giới.
Hơn nữa, quân Phá Long Bắc Lương ở biên giới phía Bắc Hoa Quốc chẳng khác gì một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu bọn họ.
Khai chiến với ba trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng bọn họ lại không cam lòng để mặc người ta giết thịt như vậy.
Thấy Tiêu Chính Văn sắp rời đi, mọi người đều sốt ruột nhìn về phía Thái Lợi Cách và Tùng Tán đang ngồi.
Thái Lợi Cách mặc áo bào đen, lúc này cũng nhíu mày, lên tiếng: “Vua Bắc Lương, chúng tôi có thể đồng ý với điều kiện năm mươi tỷ USD!”
Ông ta vừa nói xong, các sĩ quan đại diện tuy đau lòng, nhưng hình như hiện giờ không còn cách giải quyết nào ổn thỏa hơn là đồng ý.
Tiêu Chính Văn dừng chân, quay lại, nở nụ cười nhạt, nhìn mọi người nói: “Điều kiện thứ ba, trong vòng năm năm, biên giới năm nước không được vượt khỏi ranh giới hai mươi dặm mà tôi vừa vạch cho các người! Nếu có hành động đi quá ranh giới, ba trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương tôi sẽ chiến đấu đến cùng!”
Bọn họ đều im lặng, Thái Lợi Cách và Tùng Tán nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu, tỏ ý đã chấp nhận.
Sau đó là lễ ký kết hiệp ước.
Đại diện sĩ quan của năm nước đứng trước ống kính, mặt ủ mày chau, sắc mặt rất khó coi.
Chỉ mỗi Tiêu Chính Văn là cười tươi rói.
Trước khi rời đi, Tiêu Chính Văn nhìn Thái Lợi Cách và Tùng Tán, hỏi: “Tôi rất muốn biết lần này là ai đứng sau sai khiến các ông!”
Thái Lợi Cách và Tùng Tán lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng, chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại thản nhiên rút một điếu thuốc ra, hỏi: “Có phải là nhà họ Viên không?”
Bước chân Thái Lợi Cách dừng lại, nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nhếch môi cười khẩy, đáp: “Vua Bắc Lương, tôi rất kính trọng và khâm phục cậu. Nếu cậu không ở Hoa Quốc được nữa thì có thể đến nước Bắc Ấn tìm tôi”.
Dứt lời, Thái Lợi Cách đi thẳng.
Trong phòng họp, Tiêu Chính Văn im lặng rất lâu rồi mới đứng dậy, rời khỏi thị trấn Thụy Hi.
Lúc trời chạng vạng, hai trăm nghìn quân Phá Long đã tập kết ở biên giới.
Hoa Hồng Đỏ dẫn theo bảy tướng quân chiến thần từ Long Nhị đến Long Bát, đứng đầu đội quân chờ đợi, nhìn về cuối con đường duy nhất nối từ biên giới đến thị trấn Thụy Hi.
“Toàn quân nghe lệnh! Chuẩn bị xuất phát!”
Hoa Hồng Đỏ không chờ được nữa, vung tay lên, chuẩn bị dẫn đội quân áp sát.
Nhưng đúng lúc này, phía cuối con đường, một chiếc xe jeep quay lưng với ánh chiều tà đỏ rực, xuất hiện trong mắt mọi người.
Ở đầu xe là lá cờ Hoa Quốc tung bay theo gió.
Hoa Hồng Đỏ và bảy vị tướng quân cấp chiến thần đều tỏ vẻ kích động.
Tiêu Chính Văn lái chiếc xe jeep, Long Nhất ngồi ở ghế lái phụ, lao đến trước mặt mọi người.
“Chủ soái!”
“Chủ soái, anh không sao chứ?”
“Anh Long Nhất bị thương rồi sao? Mau đưa đến bệnh viện!”
Mọi người vừa hưng phấn vừa lo lắng kêu lên.
Tiêu Chính Văn nhảy từ trên xe xuống, chạm nắm đấm với mấy chiến tướng Bắc Lương.
Ngày hôm sau.
Tin tức vua Bắc Lương đơn thương độc mã đấu với đội quân một trăm nghìn người của năm nước, giết chín cường giả cấp chiến thần, đồng thời ký ba hiệp ước có lợi cho Hoa Quốc, lan khắp cả nước, lập tức khiến trong nước xôn xao bàn tán.
Cả Hoa Quốc vui mừng rộn ràng.
Uy danh của vua Bắc Lương lại lần nữa tăng cao.
Đương nhiên, tất cả đều là ý của bốn ông già trong Long Các.
Đồng thời, tin này cũng được truyền thông phương Tây đưa tin, lập tức khiến các nước mạnh khiếp sợ.
Vua Bắc Lương Hoa Quốc quả thực là vô địch đương thời.
Một mình mà giết được chín cường giả cấp chiến thần, hơn nữa, tất cả đều là chiến thần thiên cấp bốn sao.
Thật là đáng sợ!
Buổi sáng, vua Bắc Lương được tiếp kiến Thiên Tử, nói chuyện khoảng một tiếng, rồi Tiêu Chính Văn mới rời khỏi Thiên Tử Các ở Long Kinh.
Vốn dĩ anh định đến Long Các thăm bốn các lão, nhưng bởi vì quá nhớ Khương Vy Nhan, nên chiều hôm đó anh đã ngồi máy bay chuyên dụng trở về Tu Hà.
Vừa hạ cánh, xuống máy bay, Tiêu Chính Văn mới biết tin anh giết chín cường giả chiến thần và năm mươi nghìn quân ở biên giới năm nước đã lan khắp đường lớn ngõ nhỏ, ai ai cũng biết.
Các đầu ngõ ở Tu Hà đều treo cờ của Hoa Quốc.
Trên đường, không khí nô nức, người dân đều đang ăn mừng chiến thắng này.
Tiêu Chính Văn không chậm trễ chút nào, về thẳng nhà mới.
Anh mở cửa, cười tươi rói gọi: “Vy Nhan, Na Na, anh về rồi đây!”
Nhưng trong nhà không ai đáp lại.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, lượn một vòng trong nhà, không có ai cả.
“Lạ thật, ra ngoài rồi sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Nghĩ rồi anh gọi điện thoại cho Khương Vy Nhan.
Điện thoại vừa được kết nối, đã nghe thấy giọng nói hơi hoài nghi của Khương Vy Nhan ở đầu bên kia: “Chính Văn, anh về rồi sao?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Ừ, anh mới về, em với Na Na ra ngoài chơi rồi sao?”
“Hả? À… vâng, em với Na Na đang ở bên ngoài”, giọng nói Khương Vy Nhan nghe có vẻ do dự và khó xử.
“Sao thế vợ, có phải em gặp chuyện gì không? Sao anh thấy giọng em là lạ…”, Tiêu Chính Văn hơi lo lắng nói.
“À, không có gì, em đang ăn cơm với một người bạn”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, nhìn về phía Lương Thiên Thụy ngồi đối diện.
Lương Thiên Thụy đang gắp thức ăn cho Na Na, nhìn thấy sắc mặt Khương Vy Nhan hơi hốt hoảng, nhếch môi cười khẽ, nói: “Vy Nhan, bảo Chính Văn đến ăn cùng đi”.
Tiêu Chính Văn nghe rõ mồn một câu nói này, sắc mặt anh lập tức u ám, hỏi: “Em đang ăn cơm với Lương Thiên Thụy à?”
Khương Vy Nhan thở hắt ra, đáp: “Vâng, anh ấy mời em và Na Na đi ăn, bọn em đang ở nhà hàng Thiên Lai”.
Tiêu Chính Văn cúp máy, nhảy lên chiếc xe điện, chạy thẳng tới nhà hàng Thiên Lai.
Lương Thiên Thụy khốn kiếp, dám tán tỉnh Khương Vy Nhan nhân lúc anh không có nhà.