TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 466

Chương 466: Ai mới là nhân vật lớn

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, bất mãn nói: “Nhân vật lớn thì có liên quan gì đến vợ tôi?”

Nói xong, anh kéo tay Khương Vy Nhan, nói: “Vy Nhan, chúng ta về nhà thôi”.

Nhưng Khương Vy Nhan lại do dự.

Cô rút tay ra, vẻ mặt chần chừ, sau đó nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, nói: “Hay là anh và Na Na về trước đi”.

Quả thực bây giờ cô đang rất cần các mối quan hệ.

Nhà họ Khương cũng cần.

Nếu như có thể làm quen với thiếu tướng Lâm của Sở chỉ huy quân đội tỉnh thì đó sẽ là một sự trợ giúp đắc lực cho Khương Vy Nhan.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn sững sờ.

Anh không hiểu Khương Vy Nhan muốn làm gì.

“Vy Nhan, em thật sự muốn…”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Anh chưa kịp nói xong, Lương Thiên Thụy đã nhào tới, đẩy Tiêu Chính Văn ra, cao giọng nói: “Tiêu Chính Văn, anh chẳng qua chỉ là thằng ở rể vô dụng mà thôi! Có một số người cả đời này anh cũng không thể tiếp cận được đâu! Nếu Vy Nhan có thể làm quen với nhân vật lớn như thiếu tướng Lâm thì là vinh dự của cô ấy! Tôi khuyên anh tốt nhất đừng gây chuyện, lãng phí cơ hội ngàn năm có một này!”

Nói xong, Lương Thiên Thụy nhìn Khương Vy Nhan, làm động tác mời, nói: “Vy Nhan, chúng ta đi thôi”.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Chỉ là một thiếu tướng của Sở chỉ huy quân đội tỉnh thôi mà, nhân vật lớn gì chứ? Nếu vợ tôi muốn làm quen thì tôi có thể tìm nhân vật lớn hơn!”

Nghe vậy, sắc mặt Lương Thiên Thụy tối sầm lại, không ngừng chế nhạo: “Tiêu Chính Văn, anh đang nói nhảm gì vậy? Tôi biết anh là lính xuất ngũ, nhưng một tên ranh như anh thì có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ? E là cả đời này, sĩ quan cao nhất mà anh từng gặp cũng chỉ là thiếu tá Hàn, cựu tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà mà thôi!”

“Thiếu tá và thiếu tướng chỉ sai lệch một chữ, nhưng đẳng cấp lại hơn kém rất nhiều!”

Nói xong, Khương Vy Nhan cũng thấy hơi áy náy, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, anh đừng nói nhảm nữa! Anh và Na Na về trước đi, lát nữa em sẽ về”.

Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ nói: “Vy Nhan, nếu em muốn làm quen với thiếu tướng Lâm ở tỉnh thì anh có thể thu xếp cho em gặp mặt”.

“…”

Giọng của câu nói này không lớn, nhưng lúc này ở cửa nhà hàng vô cùng yên tĩnh, nên vang khắp nơi.

Những vị khách xung quanh đều sững sờ!

Lương Thiên Thụy càng chế nhạo thêm: “Tiêu Chính Văn, anh nghĩ mình là ai hả? Nhân vật lớn như thiếu tướng Lâm là người mà anh muốn gặp thì gặp sao? Ngay cả đẳng cấp như tôi còn phải cẩn thận tiếp đón! Anh cũng không thèm nhìn lại mình xem là thứ rác rưởi gì!”

Buồn cười chết mất!

Tên Tiêu Chính Văn này lại dám nói năng vớ vẩn như vậy.

Nhất định phải khiến anh ta và Khương Vy Nhan ly hôn!

Một cô gái xinh đẹp như Khương Vy Nhan không nên kết hôn với một tên ngu ngốc như vậy!

Lúc này, Dư Hằng Lập đang đứng đợi bên kia, dẫn theo mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, hỏi: “Thiên Thụy, có chuyện gì vậy? Đừng để thiếu tướng Lâm đợi lâu”.

Lương Thiên Thụy vội vàng nói: “Chú Dư, bây giờ cháu đi ngay đây ạ”.

Dư Hằng Lập khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Vy Nhan xinh đẹp, cười nói: “Ồ, đây là bạn cháu sao?”

Lương Thiên Thụy vội vàng giới thiệu: “Chú Dư, đây là Khương Vy Nhan mà cháu từng nhắc đến với chú”.

“À, chú nhớ ra rồi”, Dư Hằng Lập chợt bừng tỉnh, đưa tay lên, mỉm cười nói: “Xin chào tiểu thư Khương, tôi là Dư Hằng Lập, ông chủ của tập đoàn nhà hàng Thiên Lai”.

“Ông chủ Dư, xin chào”.

Khương Vy Nhan cũng cung kính chào hỏi.

“Vị này là?”

Dư Hằng Lập nhìn Tiêu Chính Văn.

“Đây là chồng tôi, Tiêu Chính Văn”, Khương Vy Nhan nhanh chóng giới thiệu.

Nghe vậy, Dư Hằng Lập liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Lương Thiên Thụy, nói: “Thiên Thụy à, không ngờ tiểu thư Khương – bạn thanh mai trúc mã của cháu lại kết hôn rồi”.

Dư Hằng Lập không thường xuyên đến Tu Hà nên không biết nhiều về nhà họ Khương ở Tu Hà.

Cũng không biết thân phận của Tiêu Chính Văn.

Lương Thiên Thụy ngượng ngùng cười nói: “Chú Dư, chú đừng nói đùa nữa, bây giờ cháu và Vy Nhan chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi. Đương nhiên nếu một ngày nào đó Vy Nhan nghĩ thông suốt rồi thì cháu cũng không ngại kết hôn với cô ấy”.

Hăn nói ra câu này trước mặt Tiêu Chính Văn có nghĩa là hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì.

Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Dư Hằng Lập cũng tiếp lời: “Đừng nói chuyện này nữa, nếu chúng ta đều quen biết nhau, vậy thì đi cùng đi”.

Nói xong, Dư Hằng Lập dẫn đầu, đi lên phòng bao trên tầng.

Sắc mặt Lương Thiên Thụy tối sầm lại, bất lực nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Đi cùng đi”.

Sau đó mọi người đi theo Dư Hằng Lập cùng lên phòng bao.

Ở cửa phòng bao còn có hai binh lính cầm súng canh gác.

Họ đẩy cửa vào, trong phòng bao, thiếu tướng Lâm ngồi ở vị trí chính giữa, xung quanh là bốn binh lính cầm súng, ánh mắt lạnh lùng dò xét!

“Thiếu tướng Lâm, để ông đợi lâu rồi, tôi vừa gặp mấy người quen”.

Dư Hằng Lập bước vào với nụ cười cung kính, nói: “Đây là Lương Thiên Thụy, con trai của Lương Thiên Long bạn tốt của tôi. Còn hai người này bạn của Thiên Thụy, tiểu thư Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn”.

Nói xong, Dư Hằng Lập ra hiệu cho mấy người Lương Thiên Thụy nhanh chóng chào hỏi thiếu tướng Lâm.

Lương Thiên Thụy vội vàng đi lên chào hỏi, căng thẳng nói: “Thiếu… thiếu tướng Lâm, chào ông, tôi là Lương Thiên Thụy, bố tôi là Lương Thiên Long, mẹ tôi là Triệu Ngọc Hoàn, bố mẹ tôi hiện giờ đang ở nước ngoài làm ăn, tôi vừa về nước, đang chuẩn bị mở một công ty làm ăn buôn bán ở Tu Hà, sau này, mong thiếu tướng Lâm quan tâm giúp đỡ nhiều”.

Lương Thiên Thụy nói xong, thiếu tướng Lâm đang ngồi chỉ thờ ơ gật đầu, không thèm nhìn hắn mà cứ mãi nhìn vào điện thoại.

Sau đó, Lương Thiên Thụy vội vàng nhìn Khương Vy Nhan, nói nhỏ: “Vy Nhan, đến lượt em rồi”.

 

Khương Vy Nhan cũng bước lên trước, nói: “Xin chào thiếu tướng Lâm, tôi là Khương Vy Nhan, người nhà họ Khương ở Tu Hà”.

Nội dung giới thiệu ngắn gọn, súc tích.

Có lẽ thiếu tướng Lâm đã bị giọng nói ngọt ngào của Khương Vy Nhan thu hút, ông ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức bị vẻ đẹp của Khương Vy Nhan hút hồn, ông ta cười nói: “Xin chào tiểu thư Khương, Tu Hà quả nhiên là nơi nuôi dưỡng những người đẹp”.

Khương Vy Nhan cũng sững sờ và kích động.

Không ngờ thiếu tướng Lâm lại chào hỏi với mình.

Dư Hằng Lập và Lương Thiên Thụy bên cạnh cũng rất ghen tị.

Rất ít người có thể khiến thiếu tướng Lâm để ý và chào hỏi.

Sau đó, Khương Vy Nhan dùng bàn tay nhỏ bé của mình kéo Tiêu Chính Văn, ra hiệu cho anh giới thiệu bản thân.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là binh lính xuất ngũ, có lẽ sẽ dễ thu hút thiếu tướng Lâm hơn.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lương Thiên Thụy cảm thấy không vui, hắn không muốn để Tiêu Chính Văn chiếm hời.

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ bước lên, dửng dưng nói: “Tiêu Chính Văn, binh lính xuất ngũ Bắc Lương, từng là sĩ quan chỉ dạy võ thuật”.

Nghe vậy!

Sắc mặt của thiếu tướng Lâm đột nhiên trở nên vô cùng phấn khởi.

Binh lính xuất ngũ Bắc Lương?

Vậy mà lại là binh lính!

Ông ta nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Nhưng một giây sau, ông ta sững sờ, lập tức hoảng sợ đứng dậy, cung kính chào: “Chủ…”

Đọc truyện chữ Full