TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 467

Chương 467: Kính chào vua Bắc Lương

Nhưng!

Lời nói của ông ta mắc kẹt trong cổ họng, bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn ngăn lại!

Lâm Lập Quân không bao giờ ngờ rằng có thể gặp vua Bắc Lương danh tiếng nhất Hoa Quốc trong nhà hàng Thiên Lai nhỏ bé này.

Đây chính là Long soái năm sao của Hoa Quốc, người vừa giết chín vị chiến thần ở biên giới Hoa Quốc!

Thậm chí hơn một nửa trong số một trăm nghìn quân của năm quốc gia đã bị giết và bị thương.

Còn bắt bọn họ phải ký ba hiệp ước có lợi to lớn cho Hoa Quốc.

Vua Bắc Lương bây giờ vang danh khắp nơi.

Toàn bộ sĩ quan ở Hoa Quốc đều biết chuyện này, cũng đều nhận được thông báo trong nội bộ chiến khu.

Lúc nãy, Lâm Lập Quân xem điện thoại chính là đang xem thông báo nội bộ chiến khu.

Lúc ông ta nhìn thấy vua Bắc Lương, trong lòng vô cùng sùng bái và kích động.

Vua Bắc Lương là vị chủ soái được rất nhiều người muốn đi theo.

Lâm Lập Quân là một trong số đó!

Thấy Lâm Lập Quân đột nhiên đứng dậy cúi chào, khuôn mặt Dư Hằng Lập và Lương Thiên Thụy đầy vẻ kinh ngạc.

Trời ơi!

Thiếu tướng Lâm mà lại phải cúi chào tên vô dụng ăn bám này sao?

Chuyện gì vậy?

Ánh mắt Lương Thiên Thụy đầy vẻ nghi ngờ, nhìn Tiêu Chính Văn và Lâm Lập Quân với vẻ khó hiểu.

Dư Hằng Lập cũng hít sâu, lông mày nhíu chặt, thắc mắc khó hiểu.

Lúc này, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chính Văn ngăn mình lại.

Lâm Lập Quân lập tức phản ứng lại, vị chủ soái Bắc Lương này không muốn để lộ phân phận trước mặt người khác.

Vì vậy, ông ta đổi giọng chào hỏi: “Thì ra là binh lính Bắc Lương, cảm ơn các cậu đã vất vả bảo vệ biên giới Hoa Quốc!”

Tiêu Chính Văn cũng lịch sự trả lời: “Thiếu tướng Lâm khách sáo quá rồi”.

Thấy thế, Lương Thiên Thụy và Du Lập Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra thiếu tướng Lâm chỉ là kính trọng Bắc Lương mà thôi.

Thiếu chút nữa họ còn tưởng rằng Tiêu Chính Văn là nhân vật lớn nào đó, khiến thiếu tướng Lâm phải đứng dậy cúi chào.

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nghi ngờ, lông mày lá liễu khẽ cau lại, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Du Hằng Lập cũng nhanh chóng bước lên, cười nói: “Không ngờ, cậu Tiêu lại là binh lính xuất ngũ Bắc Lương. Hôm nay, trong bản tin mới phát sóng, chủ soái Bắc lương đã một mình giết chín vị chiến thần, còn tiêu diệt hơn năm mươi nghìn quân lính! Đem về vinh quang cho Hoa Quốc!”

Nói xong, Dư Hằng Lập nâng ly lên, tỏ ý nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau nâng ly kính chủ soái Bắc Lương một ly”.

“Được được được! Nâng ly chúc mừng Bắc Lương, chúc mừng chủ soái!”

Thiếu tướng Lâm đương nhiên rất vui, vội vàng cầm ly lên, tỏ ý với Tiêu Chính Văn.

Mọi người nâng ly chúc mừng.

Sau đó cùng ngồi xuống.

Dư Hằng Lập nói: “Có vị chủ soái Bắc Lương này đúng là may mắn lớn của Hoa Quốc, nghe nói cậu ấy còn chưa đến ba mươi tuổi đã đạt thành tích Long soái năm sao, là người đầu tiên ở Hoa Quốc trong vòng một trăm năm đạt thành tích này”.

Thiếu tướng Lâm tràn đầy phấn khích và thán phục, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Đúng vậy, vua Bắc Lương chính là tượng đài vĩnh hằng trong lòng tôi! Có cậu ấy thì mới có Hoa Quốc đứng đầu thế giới! Nhân vật lớn như vậy, chúng ta rất hiếm gặp được”.

“Nào, kính thêm ly nữa”.

Nói xong, Lâm Lập Quân lại tỏ ý nâng ly với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng không từ chối, uống cạn ly rồi nói: “Đều là hư danh mà thôi, là binh lính bảo vệ quốc gia mới là nhiệm vụ hàng đầu”.

“Đúng vậy, Tiêu… lời cậu Tiêu nói rất đúng!”, Lâm Lập Quân cười đáp.

Nhưng Lương Thiên Thụy lại lạnh lùng nói: “Ha ha, Tiêu Chính Văn, anh thì hiểu cái quái gì chứ? Nếu nhân vật lớn như chủ soái Bắc Lương xuất hiện trong căn phòng này, xuất hiện trước mặt chúng ta thì chúng ta quỳ xuống tiếp đón còn không kịp ấy chứ! Còn hư danh… Loại hư danh này anh có sao?”

“Vậy sao? Vậy anh có thể quỳ xuống luôn rồi đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đặt ly rượu xuống.

“…”

Mọi người đều im lặng, toàn bộ phòng bao nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Vậy anh có thể quỳ xuống luôn rồi đấy?

Lương Thiên Thụy trừng mắt, tức giận liếc xéo Tiêu Chính Văn.

Tên này đang nói gì vậy?

“Tiêu Chính Văn! Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi có thể quỳ xuống trước mặt vua Bắc Lương, chứ anh là cái thá gì hả? Muốn tôi quỳ xuống ư? Anh nhận nổi không?”

Lương Thiên Thụy quát lớn, khuôn mặt tức giận đỏ bừng!

Dư Hằng Lập cũng nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ lắc đầu.

Một chàng trai trẻ không biết trời cao đất dày trong một dịp quan trọng như này là lại dám vô lễ như vậy.

Lẽ nào cậu ta tưởng mình là binh lính xuất ngũ Bắc Lương được thiếu tướng Lâm chúc vài ly rượu là có thể vênh váo sao?

Đúng là không biết điều!

Ngay cả Khương Vy Nhan cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, nhanh chóng kéo tay Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Chính Văn, anh đang nói gì vậy? Còn không mau xin lỗi đi”.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại xoa đầu Na Na bên cạnh, bình thản nói: “Chẳng phải anh ta muốn quỳ xuống đón tiếp vua Bắc Lương sao? Bây giờ quỳ đi, anh nhận được”.

“Rầm!”

Lương Thiên Thụy tức giận đập bàn, chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng chửi: “Hỗn láo! Trước mặt thiếu tướng Lâm mà cũng dám nói những lời nhảm nhí như vậy! Anh tưởng mình là vua Bắc Lương sao? Lấy tư cách gì mà thay vua Bắc Lương chứ?”

Dư Hằng Lập cũng lạnh lùng nói: “Tiểu thư Khương, chắc là chồng cô uống say rồi”.

Khương Vy Nhan cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, chồng tôi uống say rồi, tôi sẽ đưa anh ấy ra ngoài ngay”.

Nói xong, Khương Vy Nhan đứng dậy, kéo Tiêu Chính Văn rời đi.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn không đứng dậy, mà ngược lại còn tự rót cho mình một ly rượu, nâng ly với thiếu tướng Lâm, nói: “Thiếu tướng Lâm, tôi kính ông ly này, cũng là kính Bắc Lương”.

Sắc mặt Lâm Lập Quân khẽ thay đổi, toàn tân khẽ run rẩy, nhanh chóng nâng ly rượu lên.

Nhưng một giây tiếp theo, ông ta đặt ly rượu xuống, lập tức đứng dậy, bước ra khỏi ghế, đi đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, quỳ một gối, cung kính nói: “Lâm Lập Quân – thiếu tướng Sở chỉ huy quân đội tỉnh, kính chào vua Bắc Lương!”

Rầm!

Cả phòng bao đột nhiên trở nên im lặng chết người!

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Lập Quân đang run rẩy và Tiêu Chính Văn!

Thiếu tướng Lâm vừa nói gì?

Kính chào vua Bắc Lương?

Khuôn mặt Lương Thiên Thụy và Dư Hằng Lập đầy vẻ kinh hoàng, hai mắt trợn tròn!

Khương Vy Nhan kinh ngạc, đưa tay che miệng, mắt mở to lấp lánh!

Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương!

Chuyện này… sao có thể chứ?

“Lương Thiên Thụy, chẳng phải anh nói sẽ quỳ xuống đón tiếp vua Bắc Lương sao? Bây giờ, sao không quỳ thế?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Bịch!

Lương Thiên Thụy quỳ xuống đất, nhanh chóng bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cả người run rẩy, nói: “Tôi, tôi Lương Thiên Thụy, kính chào… vua Bắc Lương…”

Dư Hằng Lập cũng vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Tôi Dư Hằng Lập kính chào vua Bắc Lương!”

Không nhìn thấy thiếu tướng Lâm quỳ gối dưới đất đó sao?

Chuyện này sao có thể là giả đây?

Trời ơi!

Người đàn ông trước mắt thật sự là vua Bắc Lương giành được chiến công lớn sao?

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên, bế Na Na và kéo Khương Vy Nhan với vẻ mặt sững sờ rời khỏi phòng bao.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Lâm Lập Quân nhanh chóng đứng dậy.

Lương Thiên Thụy và Dư Hằng Lập cũng đứng dậy theo, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Thiếu tướng Lâm, người đó thật sự là vua Bắc Lương sao?”

Lâm Lập Quân cười nói: “Đương nhiên… Không phải”.

 

Rầm!

Nghe vậy, cả hai người chết lặng!

Không phải?

Chết tiệt!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Thiếu tướng Lâm, ông đừng hù dọa chúng tôi nữa, cậu ta thật sự không phải vua Bắc Lương sao? Vậy tại sao vừa rồi ông lại quỳ chào cậu ta? Còn gọi vua Bắc Lương…”, Dư Hằng Lập vội vàng hỏi.

Lâm Lập Quân vỗ vai Dư Hằng Lập, nói: “Ông chủ Dư, ông thật kém hiểu biết. Bây giờ vua Bắc lương đang nổi tiếng khắp nơi. Tiêu Chính Văn mặc dù là binh lính xuất ngũ Bắc Lương, nhưng đã là binh lính Bắc Lương thì đều có công lao với nước, đều là anh hùng trấn giữ biên cương. Hơn nữa vị vua Bắc Lương này luôn bảo vệ người của mình, nếu Tiêu Chính Văn nói chúng ta không tôn trọng vua Bắc Lương thì sau này chúng ta phải làm sao đây?”

Nói xong, Lâm Lập Quân liền rời khỏi phòng bao.

Dư Hằng Lập và Lương Thiên Thụy cũng đã hiểu.

“Tên Tiêu Chính Văn đáng chết, lại dám cáo mượn oai hùm!”

Lương Thiên Thụy tức giận siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu.

Nghĩ đến cảnh lúc nãy quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, trong lòng hắn liền vô cùng tức giận.

Còn bên kia, sau khi ra khỏi nhà hàng.

Lúc bước ra cửa, Khương Vy Nhan kéo Tiêu Chính Văn lại, nghi ngờ hỏi: “Tiêu Chính Văn, đợi đã, anh thật sự là… vua Bắc Lương sao?”

Đọc truyện chữ Full