TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 470

Chương 470: Ép buộc

Gã thanh niên xăm trổ, la hét thảm thiết, khiến những người đi đường hoảng sợ, rối rít tránh đi.

Nếu Tiêu Chính Văn lại dùng thêm chút sức lực thì cánh tay của tên côn đồ này sẽ bị bẻ gãy ngay lập tức!

Keng!

Con dao bấm trong tay gã thanh niên xăm trổ rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh!

“Hai người đằng kia, còn không dừng tay à?Các người muốn xem cảnh tượng hắn bị tôi bẻ gãy cánh tay sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Hai gã đầu trọc đánh về phía An An, giờ phút này lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn, căn bản không có ý định dừng tay lại!

Bọn chúng đã nghĩ kỹ rồi, Tiêu Chính Văn rất giỏi đánh nhau, chỉ khi bắt được cô gái trước mắt này thì thằng nhãi kia mới có thể ngoan ngoãn chịu trói!

Thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong đôi mắt toát ra sát khí lạnh lùng, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy!

Sau đó, anh thẳng thừng ra tay, không mảy may lo lắng đến hậu quả!

“Răng rắc”!

Anh dùng sức lực mạnh mẽ, bẻ gãy luôn cánh tay của gã thanh niên xăm trổ!

Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên chói tai, cứ như pháo nổ ở bên tai!

“A! Cánh tay của tôi… cánh tay của tôi! A a a!”

Gã thanh niên xăm trổ gào khóc kêu gào thảm thiết, sắc mặt xám như gan lợn, lập tức quỳ gối xuống đất!

Hắn đã bị bẻ gãy cánh tay bởi ngoại lực cực lớn, cảm giác đau đớn này không phải người bình thường có khả năng chịu được!

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn nhanh chóng chạy đến trước mặt An An.

Gã thanh niên xăm trổ chỉ cảm nhận được một luồng gió mạnh thổi qua trước mắt, sau đó hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Chính Văn đứng trước mặt cô gái xinh đẹp, hai tay bóp cổ hai người anh em của mình!

Hai gã đầu trọc cũng bị Tiêu Chính Văn – người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn chúng dọa sợ đến mức lông tóc dựng đứng!

Sau đó, không chờ hai người họ ra tay, đã trơ mắt nhìn mình bị tên trước mắt bóp cổ và xách lên!

Mẹ kiếp!

Đây là sức mạnh mà người bình thường có thể có sao?

Một tay xách một người?

Đây còn là con người nữa không?

Hai gã đầu trọc sợ tới mức sụp đổ, mặt mũi méo mó như quả mướp đắng!

Bọn chúng tuyệt đối không nên trêu chọc vào người như vậy!

“Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ tiễn các người một đoạn!”

Tiêu Chính Văn nói xong, hai tay tăng thêm lực, hung hăng bóp cổ hai gã đầu trọc, sau đó ném mạnh bọn chúng lên không trung xoay vài vòng, cứ như một cái cối xay gió!

Một người bình thường có thể làm ra được động tác như vậy sao?

Người anh em, anh đang diễn xiếc à? Dùng hiệu ứng Hollywood sao?

Hai gã đầu trọc vốn không có bản lĩnh gì, dựa vào vẻ bề ngoài để hù dọa người dân bình thường mà thôi.

Giờ phút này, bọn chúng bị Tiêu Chính Văn giày vò như thế liền sùi bọt mép, sau đó bị ném xuống đất, lăn lộn vài vòng.

Lúc này bọn chúng thậm chí không còn sức lực để đứng dậy, chỉ cảm thấy những ngôi sao không ngừng xoay vòng ở trước mắt, trời đất quay cuồng.

Sau đó, chúng nằm rạp dưới đất, bụng dạ cồn cào, nôn tất cả đồ mà đêm qua đã ăn!

Một trong số hai tên đó đã sợ đến mức tè cả ra quần!

Vẫn chưa xong, Tiêu Chính Văn tiến lên mấy bước, một cước đá ra, hung hăng dẫm nát lồng ngực của gã đầu trọc, tiếng răng rắc vang lên khiến hắn kêu gào thảm thiết!

“A! Xin anh tha mạng…”

Khiến linh hồn người khác run sợ!

“Tôi đã nói rồi, nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ tiễn các người một đoạn!”

Tiêu Chính Văn liếc xéo ba người trước mặt, lạnh lùng quát: “Sao hả, các người còn muốn tôi chào hỏi nữa sao? Cút! Nếu còn không cút thì sẽ không chỉ gãy mấy cái xương sườn đơn giản như vậy đâu!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn tung chân đá gã đầu trọc sang một bên, tên đó kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, hai mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh!

Gã đầu trọc xăm trổ và gã đầu trọc khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, vội vàng kéo gã đầu trọc ngất xỉu chuồn lẹ.

Nhưng Tiêu Chính Văn đột nhiên hét lên: “Chờ đã!”

Lúc này, bọn chúng sợ tới mức hai chân run rẩy, quỳ phịch xuống đất, cầu xin: “Anh, xin anh hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi biết sai rồi!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào An An, rồi lạnh lùng nói với bọn chúng: “Đi qua đó, xin lỗi cho tôi!”

Hai tên côn đồ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống trước mặt An An khiến cô ta sợ phải lùi ra sau mấy bước.

“Chị, chúng em sai rồi, cầu xin chị tha thứ cho chúng em”.

Gã thanh niên xăm trổ và gã đầu trọc thành khẩn nhận tội, dập đầu xuống đất vang lên tiếng “bụp bụp bụp” rất chân thật!

“Các… các anh đi đi, sau này đừng làm như vậy nữa”.

An An sợ tới mức mặt mày biến sắc, trốn sau lưng Tiêu Chính Văn, mạo hiểm ló ra cái đầu, vẻ mặt sợ sệt nhìn hai tên côn đồ.

“Còn không mau cút đi?”, Tiêu Chính Văn bày ra bộ dạng chuẩn bị tung cú đá.

“Vâng, vâng, cút ngay đây ạ”.

Hai tên đó vội vàng kéo đồng bọn đang ngất xỉu dưới đất, cũng không thèm để ý đến mấy lời mắng chửi của người đi bộ trên đường, vội tranh đường thoát khỏi nơi sinh tử này!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn những tên côn đồ rời đi, cười nói với An An bên cạnh: “Ổn rồi, không sao nữa rồi”.

An An ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh, lúc trước tôi hiểu lầm anh rồi, thật sự xin lỗi anh”.

Nói xong, cô ta còn khom người gật đầu với Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn vội vàng giữ cô ta lại, gãi đầu cười ha hả, không biết nên nói gì.

Sau đó, anh và An An đi tới công ty trong hoàn cảnh vô cùng lúng túng và ngượng ngùng.

Vừa đến công ty, Đỗ Tình Tuyết liền gọi Tiêu Chính Văn đến văn phòng, nói: “Tối nay đi cùng tôi bàn bạc việc hợp tác”.

“Hợp tác gì cơ?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Hợp tác với công ty dược Lực Dương”, Đỗ Tình Tuyết nói.

Công ty dược Lực Dương?

Tiêu Chính Văn nhớ ra, chủ tịch Tống – Tống Thiên Lâm là bố của Tống Thiên Lỗi.

“Được”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

Buổi tối

Khách sạn Kempinski.

Bên trong phòng bao, bầu không khí rất căng thẳng, khuôn mặt Đỗ Tình Tuyết ửng đỏ, sắc mặt rất tệ, rõ ràng là vừa mới cãi nhau, còn Tống Thiên Lâm cùng hai tên thuộc hạ sau lưng ông ta và cô thư ký đang ngồi đối diện, lại có ý định ép buộc đối phương phải nghe theo mình.

“Cháu không đồng ý!”, Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng nói.

Tống Khánh Lâm cười gằn, nói đầy ẩn ý: “Cháu gái, cháu cũng hiểu được rằng, mặc dù cháu đã tìm được nguồn vốn đầu tư mới, chú là chú của cháu cũng mừng cho cháu. Tuy nhiên, ở mảnh đất Tu Hà này nếu không có nhà họ Tống thì loại thuốc mới của cháu cũng sẽ không bán được”.

Tống Khánh Lâm cũng không ngờ được rằng, sau khi mình rút vốn khỏi tập đoàn Đỗ Thị, Đỗ Tình Tuyết này lại tìm được nguồn vốn đầu tư mới!

Nhưng có nguồn vốn đầu tư mới thì đã sao?

 

Cả cái Tu Hà này, kênh tiêu thụ thuốc bình thường đều nằm trong tay mình!

Ông ta cũng không sợ Đỗ Tình Tuyết không ngoan ngoãn nghe lời!

Tống Khánh Lâm cười khẩy, tính toán trong lòng đã sớm rõ ràng, nếu Đỗ Thị muốn phát triển thì phải dựa vào công ty Lực Dương của ông ta, dựa vào lời nói của ông ta!

“Chuyện kênh tiêu thụ, chúng cháu sẽ tự giải quyết, nhưng kết quả nghiên cứu và phát triển của các loại thuốc mới thì công ty Lực Dương của chú nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến”.

Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng nói, đứng dậy muốn rời khỏi.

Thế nhưng hai tên thuộc hạ bên cạnh Tống Khánh Lâm đã chặn đường của cô ta.

“Chú muốn làm gì?”

Đỗ Tình Tuyết tức giận, xoay mặt hỏi với vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Tống Khánh Lâm uống một hớp trà, nở nụ cười trên khuôn mặt già nua nham hiểm, nói: “Cháu gái, đừng vội, không phải chúng ta đang bàn bạc đây sao? Ngồi đi, ngồi đi”.

Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, cô ta biết, nếu hôm nay việc bức ép này thành công, một khi giao ra kết quá nghiên cứu phát triển và quyền đại lý tiêu thụ thì Đỗ Thị ở Tu Hà sẽ trở thành công ty chi nhánh của Lực Dương!

Hơn nữa, bây giờ tổng tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh cũng đang gặp khủng hoảng thương mại, bố cô ta đang bị người khác công kích nặng nề

Nếu tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà sụp đổ thì nhà họ Đỗ thật sự sẽ sụp đổ theo.

Cho nên, cô ta không thể đồng ý!

Đọc truyện chữ Full