Chương 474: Tát đến khi tôi hài lòng mới dừng
Tiêu Chính Văn tiện tay khóa cửa lại.
Hành động của anh khiến Triệu Nguyên Dũng run lẩy bẩy, mí mắt giật giật.
Tên này muốn làm gì vậy?
Vênh váo quá rồi đấy!
Hoàn toàn không hề xem mình ra gì!
Triệu Nguyên Dũng nhận thức rõ, cho dù bản thân đường đường là ông trùm của thế giới ngầm thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ đây, ngay trong phòng bao này, ông ta cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Triệu Nguyên Dũng mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Ông ta đã từng vào Nam ra Bắc, chinh chiến cả đời, từ một kẻ bé nhỏ không có gì trong tay mà gây dựng được cả cơ đồ, nắm giữ vị trí cao nhất trong thế giới ngầm ở Đông Hải, nhưng không ngờ, đến thành phố Tu Hà này lại bị thằng ở rể Tiêu Chính Văn “ngồi lên đầu”.
Triệu Nguyên Dũng đã điều tra kĩ càng, Tiêu Chính Văn chỉ là thằng ở rể nhà họ Khương, xuất thân tầm thường không có gì đặc biệt.
Vậy mà bây giờ, ngay cả mấy vệ sĩ đi cùng cũng bị tên Tiêu Chính Văn kia giải quyết nhanh gọn.
Hàng tá câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu Triệu Nguyên Dũng.
Lẽ nào tên Tiêu Chính Văn này là thiếu gia của một gia tộc võ thuật nào đó?
Kinh nghiệm tầm cỡ thế giới?
Chỉ có như thế mới lý giải được tại sao tên Tiêu Chính Văn này có thể đánh gục được cả tám người, hơn nữa trên người cậu ta còn tỏa ra cảm giác uy hiếp khiến người khác phải kiêng dè, e sợ.
“Người anh em, có gì cứ từ từ giải quyết, vừa nãy chỉ là hiểu nhầm thôi, đắc tội với cậu rồi, Triệu Nguyên Dũng tôi xin thay mặt mấy anh em của mình đứng ra nhận lỗi, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tránh ảnh hưởng đến hòa khí”.
Triệu Nguyên Dũng lùi lại vài bước, từ từ đứng dậy.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề có ý định bỏ qua. Anh nhíu mày, giơ chân đá một cước thật mạnh vào đầu gối ông ta. Tiếng kêu răng rắc vang lên, Triệu Nguyên Dũng đổ người ra trước, quỳ rạp xuống đất.
“Phịch!” Triệu Nguyên Dũng quỳ dưới đất, nhẫn nhịn cơn đau “hừ” một tiếng.
Đường đường là “ông hoàng” thế lực lớn mạnh của thế giới ngầm Đông Hải, sánh ngang hàng với Trịnh Thiên Thái của Tu Hà!
Cho dù trên bàn tiệc thì nhưng nhân vật lớn trong thế giới ngầm Đông Hải và Tu Hà cũng phải nể mặt ông ta vài phần!
Vậy mà hôm nay, ông ta lại bị uy hiếp, quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Người anh em! Người của tôi, cậu cũng đánh rồi, cũng nguôi giận rồi nhỉ? Là do Triệu Nguyên Dũng tôi sai, tôi không nên đến Tu Hà, càng không nên nhúng tay vào chuyện này. Chỉ mong cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi. Để sau này chúng ta có cơ hội làm anh em!”
Triệu Nguyên Dũng quỳ rạp dưới đất, mắt mở trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi cầu xin Tiêu Chính Văn.
Chẳng còn cách nào khác, ông ta đang rơi vào thế bí mà.
Thủ đoạn của người đang đứng trước mặt ông ta thật quá tàn nhẫn!
Triệu Nguyên Dũng cố tìm ra cách thoát thân.
“Ha ha, giờ biết sai rồi à? Sao không biết sớm hơn đi?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt châm biếm.
Đỗ Tình Tuyết bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hồn bạt vía, sắc mặt tái nhợt!
Cô ta không tin vào mắt mình, một “ông hoàng” của thế giới ngầm Đông Hải, hội trưởng Hội Thanh Long, mà giờ lại quỳ xuống nghe Tiêu Chính Văn dạy bảo, cô ta cảm thấy rất không chân thực, mí mắt cứ giật liên hồi.
Cô ta càng không dám tin Triệu Nguyên Dũng lại đi cầu xin Tiêu Chính Văn như vậy.
Đỗ Tình Tuyết nhiều lần muốn kéo tay Tiêu Chính Văn, ám chỉ anh nên dừng lại. Nhưng Tiêu Chính Văn không để ý tới cô ta, chỉ cười nhạt, bảo rằng những việc sau này anh sẽ xử lý gọn gàng, không cần phải lo lắng.
“Người anh em, cậu muốn giải quyết việc này như thế nào? Muốn tiền? Bao nhiêu cậu cứ nói! Phụ nữ? Chỉ cần cậu mở lời, tám cô, mười cô, một trăm cô, tôi cũng sẽ điều đến phòng cậu ngay lập tức”.
Lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm, Triệu Nguyên Dũng ắt biết suy nghĩ, tính toán. Ông ta cứ thế ngồi dưới đất thương lượng với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn xoa cằm không nói lời nào, liếc nhìn về Tống Khánh Lâm đang run rẩy trốn trong góc.
Lão già chó má họ Tống này cứ làm như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Triệu Nguyên Dũng cho rằng điều kiện ông ta đưa ra chưa đủ, liền vội vàng tiếp lời: “Người anh em, tôi có mấy căn bất động sản ở Tu Hà, đều là biệt thự cả, giá trị lên đến mấy chục triệu tệ. Nếu tiền bạc, phụ nữ chưa đủ với cậu, thì tôi xin tặng thêm cho cậu mấy căn biệt thự đó”.
“Còn mấy công ty nữa, ngày mai tôi sẽ chuyển giao hết cho cậu, đưa cậu lên làm ông chủ”.
“Xe! Tôi đứng tên rất nhiều xe sang, xe thể thao, chỉ cần cậu Tiêu thích thì cứ lấy mà dùng!”
…
Triệu Nguyên Dũng nói liền một hơi, toàn những điều kiện hấp dẫn, mỗi thứ đều là mơ ước của mỗi người đàn ông. Ông ta muốn dùng chúng để lấy lòng Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn chẳng buồn bận tâm.
Anh đứng đó khoanh tay, lắc đầu cười nhạt: “Hội trưởng Triệu, bây giờ ông ra tát Tống Khánh Lâm, tôi chưa bảo ông dừng lại thì ông đừng dừng lại, cứ tát đến khi nào tôi hài lòng thì thôi”.
Rầm!
Tống Khánh Lâm ngây người, trợn tròn mắt há mồm.
Mẹ kiếp, thú vui quái quỷ gì vậy?
Muốn Triệu Nguyên Dũng tát mình sao?
Mình làm gì sai chứ?
Mình đã nói gì đâu…
Tống Khánh Lâm khổ sở sắp khóc đến nơi, nổi cơn thịnh nộ: “Tiêu Chính Văn, ông đây bóp chết mày!”
Cùng với tiếng hét phẫn nộ, ông ta nhanh chóng bò dậy, bổ nhào đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Nhưng…
Tiêu Chính Văn giơ tay tát một bạt tai vào mặt ông ta, hất ông ta văng xa ba đến bốn mét, nặng nề đập vào bàn đau điếng.
“Có tát hay không?”
Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Triệu Nguyên Dũng, giọng điệu lạnh tanh: “Ông không tát ông ta thì tôi sẽ tát ông”.
Triệu Nguyên Dũng nghe xong sợ hãi, lồm cồm bò dậy, không thèm quan tâm đến mối quan hệ thân thiết giả tạo của mình và Tống Khánh Lâm mà thẳng tay giáng cho ông ta một cái tát đau đớn thấu trời.
“Bốp!”
Âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp phòng bao.
Năm đầu ngón tay đỏ in hằn lên má Tống Khánh Lâm. Ông ta trợn tròn mắt, gào lên điên loạn: “Tên họ Triệu kia, ông dám tát tôi à? Tôi liều mạng với ông!”
“Bốp!”
Thứ đáp lại lời ông ta vẫn là bạt tai của Triệu Nguyên Dũng.
“Ông… ông…”
Tống Khánh Lâm vừa xấu hổ vừa tức tối, không quan tâm đối phương là ai, liền bổ nhào về phía Triệu Nguyên Dũng.
Nhưng suy cho cùng, Triệu Nguyên Dũng ngày trước từng là côn đồ khét tiếng, ít nhiều cũng biết cách đánh lộn, ông ta tóm lấy Tống Khánh Lâm đè xuống đất, tiếng “Bốp! Bốp! Bốp!” điên cuồng vang lên từng hồi.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, quay qua nhìn Đỗ Tình Tuyết, cười nhạt nói: “Cô xem, chó lại đang cắn chó đấy thôi!”
Đỗ Tình Tuyết lườm anh rồi xoay người rời đi.
Tiêu Chính Văn quay nhìn hai kẻ đang vật lộn với nhau dưới đất, cũng ngao ngán lắc đầu rời khỏi phòng bao.
Không lâu sau, Triệu Nguyên Dũng và Tống Khánh Lâm cũng buông nhau ra, nằm vật ra đất thở hổn hển.
Cả hai đều tả tơi, bầm dập.
Mặt Triệu Nguyên Dũng dính đầy máu của Tống Khánh Lâm, ông ta bò dậy, lạnh lùng nói: “Không phải giả vờ nữa, chúng nó đi hết rồi”.
Lúc này Tống Khánh Lâm mới dám thở hắt ra một hơi, mơ hồ nhìn Triệu Nguyên Dũng: “Giờ ông định thế nào? Cứ bỏ qua như vậy à?”
Triệu Nguyên Dũng đảo mắt nhìn quanh, đi đến chỗ tên vệ sĩ vừa bị Tiêu Chính Văn đánh gục, thò tay lấy điện thoại tên vệ sĩ bấm nút gọi, ra lệnh: “Thông báo đến tất cả các hội, tất cả mọi người, bao vây khách sạn Kempinski ngay lập tức!”
Bịch!
Nói xong, Triệu Nguyên Dũng ném chiếc điện thoại xuống nền đất vỡ tan tành, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Triệu Nguyên Dũng tôi chưa bao giờ nhục nhã như hôm nay. Tiêu Chính Văn! Ông đây sẽ băm mày ra thành trăm mảnh! Cho mày biết thế nào là sự phẫn nộ của Hội Thanh Long!”
…
Chẳng lâu sau, hàng chục chiếc xe thương vụ màu đen đã tập trung ngay trước cổng chính của khách sạn Kempinski.
Xe vừa dừng bánh, từng tên xã hội đen tay hai lăm le con dao sắc nhọn và gậy sắt dài bước xuống.
“Đại ca, tất cả những anh em tinh nhuệ nhất của Hổ Uy Đường đều đã có mặt!”
Một gã đầu hỏi chạy đến chiếc bên Mercedes, đứng cạnh cửa xe nói vọng vào trong.
Tên đó vừa dứt lời, ở ngay trước cửa khách sạn, bốn năm chục gã đàn ông cường tráng, tên nào tên nấy to lớn vạm vỡ, xăm hình con hổ đen sì ở cánh tay phải. Tất cả đều khoác lên mình bộ vest đen trị giá cả trăm triệu tệ.
Những vết dao chém chi chít trên cơ thể đã thành sẹo, thân hình lực lưỡng, ánh mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí của bọn chúng khiến ai nấy đều phải rùng mình khiếp sợ.
Cửa sau của chiếc Mercedes mở ra, một người đàn ông bước xuống, thân hình cao to, cơ bắp rắn chắc, đeo kính mắt đen, cổ đeo dây chuyền vàng bản to, trán xăm hình đầu lâu, tay phải xăm hình “hổ xuống núi”.
Người đàn ông đó vừa bước ra khỏi xe, bốn năm chục tên xã hội đen liền đồng thanh hô to: “Hổ Gia!”