Chương 478: Châm chọc chế nhạo
“Tụ họp trên du thuyền ư? Xin lỗi, cám ơn đã có lòng, chúng tôi không đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Khương Vy Nhan cũng nói theo: “Thiên Thụy, em và Chính Văn sẽ không đến đâu”.
Nghe vậy, Lương Thiên Thụy nhíu mày, cười nói: “Vy Nhan, đây là anh đặc biệt tổ chức buổi tụ tập, những người tham gia đều là thiếu gia và tiểu thư của các thế gia và các doanh nghiệp lớn ở Tu Hà, điều này sẽ có ích rất lớn cho việc làm ăn của em, em không đi thật sao?”
Nghe hắn nói thế, Khương Vy Nhan hơi do dự.
Cô cũng không muốn đến những nơi như vậy lắm, nhưng có thể tiếp xúc với càng nhiều mối quan hệ xã hội có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.
Cô nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Được, anh đi cùng em”.
Lương Thiên Thụy nở nụ cười, khóe miệng mang theo vẻ nham hiểm, nhưng không hề biểu hiện ra trước mặt Khương Vy Nhan, hắn đứng dậy nói: “Vậy được, anh về trước, bảy giờ sáng, hẹn gặp em ở bến tàu”.
Dứt lời, Lương Thiên Thụy liền đứng dậy rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn.
Khương Vy Nhan đứng dậy, chu miệng đi về phía Tiêu Chính Văn, cô nắm lấy tay anh với vẻ hơi áy náy, nói: “Chồng à, em xin lỗi, em hứa với anh sau lần này em sẽ không bao giờ liên lạc với Lương Thiên Thụy nữa, có được không?”
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan chớp đôi mắt to làm nũng, đưa tay xoa tóc cô: “Được rồi, em cũng là vì việc làm ăn của công ty, vì để chúng ta có cuộc sống tốt hơn thôi mà”.
Khóe miệng Khương Vy Nhan cong lên, cô cười thật tươi.
Đúng 6 giờ 30 sáng, Tiêu Chính Văn lái xe điện chở Khương Vy Nhan đến bến tàu Tinh Cảng như đã hẹn với Lương Thiên Thụy.
Hôm nay, Khương Vy Nhan mặc một chiếc váy dài màu đen hở lưng, để tóc ngang vai, trang điểm tinh tế, dưới chân đi một đôi cao gót, trông giống như một ngôi sao nổi tiếng.
Đi đến đâu cũng thu hút người qua đường chụp lén.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn chỉ mặc áo phông, quần jean và đi một đôi giày thể thao giản dị.
Sự kết hợp như vậy khiến rất nhiều người đàn ông khó chịu.
Có một loại cảm giác như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Đến bến tàu, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vừa đậu xe, phía sau liền vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô thể thao.
“Brừm brừm brừm!”
Cả hai quay lại nhìn thì thấy toàn là Ferrari, Maserati, Porsche, M8, …
Đây mới là những kẻ lắm tiền!
Hơn mười chiếc xe thể thao, lập tức thu hút ánh nhìn của khách du lịch.
Đặc biệt là chiếc Ferrari màu đỏ phía trước kia, Lương Thiên Thụy hạ kính xe, ló đầu ra vẫy tay với Khương Vy Nhan ở bên đường, gọi to: “Vy Nhan”.
Khương Vy Nhan cũng khẽ vẫy tay.
Sau đó, hơn chục chiếc xe thể thao lần lượt dừng lại.
Từ trên xe, mười mấy tiểu thư và thiếu gia nhà giàu bước xuống.
Họ cười nói sôi nổi, tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm trêu ghẹo nhau.
Lương Thiên Thụy chào hỏi với bọn họ trước, rồi mới chạy tới nở nụ cười nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, em đến đây bằng xe gì vậy? Vừa nãy anh còn qua đón em đấy”.
Khương Vy Nhan khẽ cười, vén tóc ra sau tai, nói: “Em và Chính Văn đi xe điện tới”.
Vừa nói, Lương Thiên Thụy vừa liếc mắt nhìn chiếc xe điện phía sau Tiêu Chính Văn, khóe mắt hiện lên vẻ khinh thường, chế nhạo: “Hóa ra là một chiếc xe điện… cũng tốt… Lát nữa để anh đưa em về bằng con Ferrari đỏ kia, đưa em đi dạo vài vòng Tu Hà”.
Nói về xe của mình, trông Lương Thiên Thụy có vẻ tự hào.
Hắn thậm chí còn cố ý liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chế giễu.
Khương Vy Nhan liếc nhìn chiếc Ferrari, khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu, em ngồi không quen, vẫn thích đi xe của chồng em hơn”.
Nói xong, cô còn khoác cánh tay Tiêu Chính Văn.
Thấy cảnh tượng này, khóe mắt Lương Thiên Thụy lóe lên vẻ u ám, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
“Được thôi, đi nào, anh giới thiệu em với mọi người”.
Nói xong, Lương Thiên Thụy đưa Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn tới chỗ các thiếu gia tiểu thư nhà giàu.
“Mọi người, hai người này chính là Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà tôi đã nhắc tới”.
Lương Thiên Thụy đút hai tay trong túi quần, thản nhiên giới thiệu.
Đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu kia đánh giá Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới, thái độ không giống nhau, ánh mắt lạ lùng, thậm chí bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo lúng túng.
Nhưng đám thiếu gia nhà giàu lại rất nhiệt tình với Khương Vy Nhan, nhao nhao tranh nhau giới thiệu bản thân.
“Xin chào tiểu thư Khương, tôi là Hách Thiên Vũ, bố tôi là Hách Quốc Chính – chủ tịch tập đoàn Lệ Hoa”.
“Tôi là Hoàng Hạo Minh, tự mở một nhà xưởng sửa chữa siêu xe”.
“Triệu Khải Thụy, đầu tư tài chính và cổ phiếu”.
…
Bảy tám người đàn ông hào phóng giới thiệu với Khương Vy Nhan, thậm chí có người còn đưa danh thiếp và để lại thông tin liên lạc.
Đương nhiên họ đều bị vẻ đẹp của Khương Vy Nhan hớp hồn.
Trước kia bọn họ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp động lòng người như vậy.
Khí chất ngôi sao lớn và khuôn mặt hoàn hảo thanh nhã này, đẹp hơn rất nhiều so với những người phụ nữ bọn họ gặp ở quán bar và hộp đêm.
Nhất là khi so sánh với mấy tiểu thư nhà giàu bên cạnh thì đúng là hạc giữa bầy gà.
Đám tiểu thư nhà giàu, ai nấy đều trang điểm đậm, từ trên xuống dưới đều là trang sức và túi xách đắt tiền, khác xa với phong cách giản dị thuần khiết của Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cũng rất ngượng ngùng chào hỏi bọn họ, nhận lấy danh thiếp, ghi lại phương thức liên lạc.
Những cô gái khác nhìn thấy cảnh này đều rất khó chịu, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Chết tiệt!
Bọn họ rõ ràng là tâm điểm sự chú ý, thế nhưng người phụ nữ xấu xí này đột nhiên xuất hiện, cướp đi ánh đèn sân khấu của họ.
Nhìn thứ mà cô ta mặc trên người đi, đều là hàng bình dân tầm thường không thể tầm thường hơn, thậm chí túi xách cũng là loại rẻ tiền chỉ mấy trăm tệ.
Chênh lệch quá lớn so với LV và Gucci của bọn họ rồi đấy!
“Lương Thiên Thụy, đây là người bạn mới mà anh muốn giới thiệu với chúng tôi sao? Theo bà đây thấy cũng quá tầm thường”, một cô gái trong số đó có dáng người cao gầy, vẻ mặt cao ngạo, khoanh tay lạnh lùng nói.
Cô ta trông cũng tạm ổn, khoảng tầm bảy tám điểm, dáng người hình chữ S đúng chuẩn, quần áo trang sức quý giá, trên cổ còn đeo vòng kim cương kiểu mới nhất của Cartier.
“Phải đấy! Lương Thiên Thụy, chúng tôi còn tưởng anh định giới thiệu với chúng tôi một vài người bạn thú vị, chứ không phải kẻ tầm thường không có tiền!”
“Chúng tôi không muốn chơi với cô ta đâu, quá nhàm chán”.
“Kết giao với người bình thường như vậy cũng quá mất hứng rồi đấy”.
Mấy cô gái khác cũng phụ họa theo, đầy vẻ coi thường khinh bỉ.
Vẻ mặt Khương Vy Nhan hơi khó coi, Lương Thiên Thụy vội vàng nói: “Ôi chao, mấy bà cô của tôi ơi, cô ấy là thanh mai trúc mã thuở nhỏ của Lương Thiên Thụy tôi, mọi người nể mặt chút được không? Hơn nữa, tốt xấu gì Vy Nhan cũng là tiểu thư nhà họ Khương, bởi vì gả cho người không tài giỏi, mới thành như bây giờ”.
Lập tức, mũi dao hướng về phía Tiêu Chính Văn.
Cả nhóm người nhìn Tiêu Chính Văn bên cạnh Khương Vy Nhan với ánh mắt lạnh lùng.
Có thù hận, có ghen ghét, cũng có hả hê.
“Người đàn ông này là chồng cô ấy sao?”
“Mẹ nó, không phải chứ, đây không phải là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao?
“Tiểu thư Khương, chỉ cần cô bằng lòng ly hôn với anh ta thì tôi sẽ cưới cô ngay lập tức”.
Mấy thiếu gia nhà giàu lập tức hét lên.