Chương 480: Tự tìm đường chết
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không phải chứ?
Anh ta dám nói với Bạch Thanh Xuyên như vậy sao?
Bẻ gãy ngón tay Bạch Thanh Xuyên?
Bạch Thanh Xuyên cũng sững sờ, đáy mắt lóe lên vẻ u ám, lạnh lùng nói: “Anh nói gì cơ?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, nhìn Bạch Thanh Xuyên trước mặt với ánh mắt sắc bén, nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, nếu còn có lần sau thì anh không còn đứng để nói chuyện với tôi đâu”.
“Ha ha ha”.
Bạch Thanh Xuyên nghe thấy thế thì bật cười, sau đó ánh mắt tỏ vẻ châm chọc, nói: “Tiêu Chính Văn, anh cũng ngông cuồng lắm! Nhưng anh có tự tin để nói ra những lời như vậy sao? Bạch Thanh Xuyên tôi là tam thiếu gia của nhà họ Bạch ở tỉnh, thân phận địa vị của tôi cao hơn nhiều so với một thằng vô dụng ăn bám làm vệ sĩ”.
“Tôi muốn giết anh thì đơn giản dễ dàng như giết một con kiến”.
“Bây giờ anh hãy quỳ xuống xin lỗi tôi vì lời nói và hành động vừa rồi đi! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”
Bạch Thanh Xuyên nói xong, mấy tên đàn em bên cạnh hắn cũng nhao nhao chửi rủa.
“Phải đấy, lập tức quỳ xuống xin lỗi thiếu gia Bạch đi!”
“Thật là vênh váo, dám ăn nói với thiếu gia Bạch như vậy, đúng là thằng chó không biết sống chết là gì!”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thằng khốn, đắc tội thiếu gia Bạch thì mày chết chắc rồi”.
Đối mặt với sự chỉ trích và mắng mỏ của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn tỏ vẻ thản nhiên, đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Xuyên, nói: “Tam thiếu gia của nhà họ Bạch ở tỉnh à?”
Ha ha.
Bạch Thanh Xuyên cười ngạo mạn, đáp: “Đúng vậy, sao nào, bây giờ anh biết rồi à? Nhưng đã muộn rồi! Anh hãy quỳ xuống xin lỗi vì lời nói và hành động vừa rồi của mình đi, sau đó cầm năm triệu và rời xa tiểu thư Khương”.
Dứt lời, Bạch Thanh Xuyên lại ra tay, dí vào lồng ngực Tiêu Chính Văn.
Lần này thì…
Rắc!
Bên tai mọi người đột nhiên vang lên tiếng động.
Tiêu Chính Văn lập tức ra tay, túm lấy ngón tay của Bạch Thanh Xuyên, dùng sức vặn một góc chín mươi độ.
“A a a!”
Bạch Thanh Xuyên hét lên thảm thiết, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, ôm ngón tay đã bị bẻ lệch lên trên chín mươi độ, mồ hôi to như hạt đậu túa ra.
“Mày… mày dám bẻ gãy ngón tay tao?”, mắt Bạch Thanh Xuyên đỏ ngầu, phẫn nộ gào lên.
Lúc này, đám đàn em bên cạnh hắn cũng sững sờ, không khỏi hít vào khí lạnh.
Tên… tên Tiêu Chính Văn này thật là dữ dằn quá đi!
Không ngờ dám bẻ gãy ngón tay của Bạch Thanh Xuyên thật.
Bọn họ tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn gào lên.
“Mẹ kiếp, mày dám bẻ gãy ngón tay của thiếu gia Bạch thật sao?”
“Thằng khốn, mày chết chắc rồi! Lần này, cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!”
“Mày có biết thân phận địa vị của thiếu gia Bạch không? Đó là người được yêu chiều nhất nhà họ Bạch đấy!”
Lương Thiên Thụy đứng trong đám người cũng kinh hãi, không ngờ Tiêu Chính Văn lại cứng rắn như vậy, dám ra tay với Bạch Thanh Xuyên thật.
Hắn vừa tức giận vừa vui mừng.
Tốt quá!
Thế là không cần hắn phải ra tay rồi!
Thằng ngu Tiêu Chính Văn này đắc tội với Bạch Thanh Xuyên của nhà họ Bạch ở tỉnh, thì chắc chắn chỉ có đường chết.
“Thiếu gia Bạch, anh không sao chứ?”
Lúc này, Lương Thiên Thụy đứng ra, đầu tiên là nhìn vết thương của Bạch Thanh Xuyên, sau đó mắng mỏ Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn! Sao anh có thể làm vậy hả? Anh làm vậy… đúng là quá lỗ mãng! Anh có biết thiếu gia Bạch ở tỉnh đại diện cho cái gì không? Anh có biết đắc tội thiếu gia Bạch sẽ có hậu quả gì không?”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, đáp: “Người không phạm tôi thì tôi không phạm người, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, đây là anh ta tự chuốc lấy! Nếu là trước đây thì hiện giờ anh ta đã thành một cái xác rồi”.
Tôn nghiêm của chủ soái Bắc Lương không được phép mạo phạm.
Một thiếu gia của nhà họ Bạch ở tỉnh nhỏ nhoi, mà dám mạo phạm thiên uy của chủ soái Bắc Lương, đúng là chán sống.
Nếu là trước kia thì nhà họ Bạch ở tỉnh lúc này đã biến mất rồi.
Mọi người nghe thấy thế, đều mắng Tiêu Chính Văn là ngông cuồng và vênh váo.
Sắc mặt Bạch Thanh Xuyên tái xanh, ôm ngón tay cong chín mươi độ, mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Chính Văn, thấp giọng gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Mày chết chắc rồi! Xông lên đi! Phế bỏ hai tay anh ta!”
Mấy tên đàn em nghe thấy thế, đang định ra tay với Tiêu Chính Văn.
Nhưng đám thiếu gia nhà giàu này đâu phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, mấy tiếng bốp bốp vang lên, bốn năm tên liền ngã xuống boong tàu, ai nấy ôm cánh tay và bụng, kêu la ai oán.
Còn mấy thiếu gia còn lại, nhìn thấy Tiêu Chính Văn mạnh như vậy, đều thấy hơi sợ hãi lùi lại trốn đi.
Ở bên này, Khương Vy Nhan và mấy tiểu thư nhà giàu cũng thấy bên này xảy ra chuyện, tất cả đều đứng dậy xúm tới.
“Vãi! Thiếu gia Bạch! Tay anh làm sao thế này?”
“Mấy người có chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau thế?”
“Tiêu Chính Văn, là anh ra tay sao?”
Bị mấy cô tiểu thư nhà giàu chất vấn, vẻ mặt Tiêu Chính Văn vẫn ung dung, nhìn Khương Vy Nhan đang bước về phía mình, bảo vệ cô ở phía sau.
“Chính Văn, có chuyện gì vậy? Sao anh lại đánh nhau với bọn họ?”
Lúc này, trong lòng Khương Vy Nhan vô cùng sợ hãi, cô yếu ớt hỏi.
Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu: “Bởi vì bọn họ đáng đánh”.
Ở bên này, hai mắt Bạch Thanh Xuyên long lên sòng sọc, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, đây là mày tự tìm đường chết đấy nhé! Tao cho mày cơ hội cuối cùng, quỳ xuống chịu hình phạt của tao! Nếu không, cả mày và vợ mày đều phải chết!”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì nhíu mày, đôi mắt bắn ra sự lạnh lẽo.
“Anh đang đe dọa tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Bạch Thanh Xuyên cười dữ tợn, đáp: “Đúng thế! Uy hiếp mày thì sao chứ? Nhà họ Bạch tao chỉ cần một câu nói, là có thể tiêu diệt nhà họ Khương! Mày có gì để đấu với tao nào?”
Lúc này, Khương Vy Nhan cũng đã hiểu rõ tình hình, cô vội vàng đứng ra, cúi người nói với Bạch Thanh Xuyên: “Thiếu gia Bạch, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, chồng tôi làm việc hơi hấp tấp, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh… Tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho anh, xin anh hãy tha cho tôi và anh ấy”.
Bạch Thanh Xuyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Khương Vy Nhan, cô tưởng tôi thiếu tiền à?”
Khương Vy Nhan sững sờ, không biết nói gì.
Sau đó, Bạch Thanh Xuyên nở nụ cười gian xảo, nói: “Nhưng, chỉ cần cô theo tôi một tháng, tôi sẽ không truy cứu nữa, cô thấy sao?”
Hắn vừa nói xong, mấy tên đàn em đã vội vàng nói.
“Khương Vy Nhan! Đây là cơ hội trời cho đấy, lọt vào mắt xanh của thiếu gia Bạch là phúc cô tu được từ kiếp trước!”
“”Phải đấy! Còn không mau cảm ơn thiếu gia Bạch đi!”
“Một thằng vô dụng ăn bám sao có thể so với thiếu gia Bạch của chúng tôi chứ? Ở bên anh ấy một tháng là có thể kiếm được số tiền mà cả đời này cô cũng không kiếm được!”
Nghe bọn họ nói vậy, Khương Vy Nhan chớp mắt, hai bàn tay siết chặt, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Đúng lúc này thì Tiêu Chính Văn đứng ra, vung nắm đấm lên, nói: “Xem ra thiếu gia Bạch vẫn chưa nhớ đời”.