TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 483

Chương 483: Cao thủ quân vương ba sao?

Bến tàu Tu Hà, đang là giữa trưa, một chiếc tàu du lịch cỡ lớn đang chậm rãi cập bến.

Đây là một chiếc tàu tư nhân của nhà họ Bạch ở tỉnh, trên thân thuyền còn phun chữ “Bạch” màu đỏ.

Ở phía trước boong thuyền, một người đàn ông mặc vest trắng đang dõi mắt nhìn những tòa nhà chọc trời ở Tu Hà, mảnh đất giàu có, trong mắt lóe lên tia sáng.

Người này không phải ai khác, mà chính là tam thiếu gia nhà họ Bạch trên du thuyền hai ngày trước – Bạch Thanh Xuyên.

Đã hai ngày trôi qua, khí chất lạnh lùng trên người hắn ngày càng rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, dường như đang ẩn chứa cơn giận.

“Tao trở lại rồi đây, lần này tao phải cho mày đẹp mặt Tiêu Chính Văn ạ!”

Gã đàn ông phun ra một câu đầy thù hận, tuy giọng nói bình thản, nhưng sát khí ngập tràn, hình thành một luồng khí thế không ai địch nổi.

Đằng sau hắn, một lão già mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu xám đang đứng, râu trắng như cước bay theo gió, gò má hóp vào, đôi mắt hơi híp lại, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng khí thế hòa vào tự nhiên kia lại khiến người ta không dám khinh thường.

“Tam thiếu gia, lần này đến Tu Hà, bố cậu có dặn không được hành động lỗ mãng, mọi việc phải xử lý thỏa đáng”.

“Chú Lý, tôi biết, nhưng tôi nuốt không trôi cục tức này”.

Bạch Thanh Xuyên nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Bất kể thế nào thì tôi cũng phải trút cục giận này ra! Thể diện của nhà họ Bạch không cho phép bất cứ ai giẫm đạp cả! Chú Lý, chú yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng chuyện lớn của nhà họ Bạch đâu”.

Bạch Thanh Xuyên nói xong, lão già sau lưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu đáp: “Vậy tôi xin làm theo lời dặn của thiếu gia”.

Bạch Thanh Xuyên nhìn từng tòa nhà phía trước, ánh mắt càng lúc càng sáng lên.

Từ sau lần trước, mấy ngày nay Lương Thiên Thụy vẫn đang lên kế hoạch cho việc lớn của công ty, cả tập đoàn Thiên Thụy mà hắn thành lập đang căng thẳng bận rộn.

Hôm nay, vừa sáng ra, Lương Thiên Thụy đã dẫn theo mấy đàn em đứng chờ ở bến tàu, tiếp đón Bạch Thanh Xuyên!

Khi nhìn thấy bóng dáng trẻ tuổi đứng trên boong thuyền ở xa xa, tim hắn đột nhiên thót lên.

Chuyện lần trước Lương Thiên Thụy sắp xếp không chu đáo, đã khiến Bạch Thanh Xuyên bắt đầu nghi ngờ năng lực của hắn.

Nếu lần này còn để hỏng chuyện, sợ là Bạch Thanh Xuyên sẽ quay sang ghi hận hắn, đến lúc đó, giấc mơ được với tới nhà họ Bạch của hắn sẽ tan thành bong bóng.

Lương Thiên Thụy đã lên kế hoạch hai ngày, lần này, hắn nhất định phải lợi dụng chuyện nhà họ Bạch đến Tu Hà đàm phán hợp tác, để gây áp lực cho nhà họ Khương và Khương Vy Nhan.

Như vậy thì nhà họ Khương sẽ gây áp lực cho Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan chẳng phải sẽ ngoan ngoãn trở thành con vịt nằm sẵn trong nồi sao?

Lúc này, chiếc tàu đã cập bến, Bạch Thanh Xuyên mặc vest trắng rất nổi bật, hắn bước từng bước từ boong thuyền xuống, lão già phía sau cũng theo sát.

Lần này Bạch Thanh Xuyên xuất phát chỉ mang theo ba người, chú Lý, một thư ký và một vệ sĩ.

Đối với hắn, có chú Lý rồi thì không cần bất cứ vệ sĩ nào cả.

Lương Thiên Thụy vội vàng tiến lên đón, nở nụ cười nói: “Thiếu gia Bạch, anh đi đường vất vả rồi”.

Khi ánh mắt hắn chạm phải lão già đứng phía sau Bạch Thanh Xuyên, hắn liền sửng sốt, trước kia hắn từng gặp lão.

Rất nhiều năm về trước, khi hắn và bố hắn tham gia một bữa tiệc nào đó trong nước, người bên cạnh gia chủ nhà họ Bạch khi đó chính là lão già này.

“Chú Lý, không ngờ chú cũng đến”, Lương Thiên Thụy vội vàng nói đầy cung kính.

Lý Lão chỉ lặng lẽ gật đầu, không nói gì.

Lúc này, Bạch Thanh Xuyên cười nói: “Không ngờ chú Lý còn nổi tiếng hơn cả tôi nữa”.

Lương Thiên Thụy nghe thấy thế cũng bật cười, giải thích: “Mấy năm trước, tôi và bố tôi đã từng có duyên gặp chú Lý trong một bữa tiệc ở tỉnh”.

Bạch Thanh Xuyên cũng không truy hỏi, mà bình thản nói: “Lần này đến Tu Hà, tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa, tổng giám đốc Lương, anh hiểu ý tôi chứ?”

Cả người Lương Thiên Thụy run rẩy, nặng nề gật đầu đáp: “Tam thiếu gia, anh yên tâm, tôi đã sắp xếp tất cả mọi việc thỏa đáng”.

Bạch Thanh Xuyên ngồi trong chiếc Lincoln dáng dài mà Lương Thiên Thụy sắp xếp, mặt mũi u ám.

“Thiếu gia Bạch, không biết lần này anh đến định thu mua công ty nhà họ Khương như thế nào?”, Lương Thiên Thụy ngồi trên xe, hỏi thăm dò.

Bạch Thanh Xuyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghe thấy thế thì quay lại, cười như không cười nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Lương Thiên Thụy, bình thản đáp: “Tổng giám đốc Lương, hình như anh đang rất sốt sắng?”

Lương Thiên Thụy lau mồ hôi lạnh trên trán, ngại ngùng giải thích: “Thiếu gia Bạch, anh hiểu lầm rồi, tôi cũng là lo nghĩ cho anh mà. Nếu anh có thể thu mua thành công công ty nhà họ Khương, thì đương nhiên Khương Vy Nhan sẽ trở thành miếng thịt ngon của anh. Nếu xảy ra sơ sót gì thì chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước”.

Bạch Thanh Xuyên nhìn Lương Thiên Thụy, nói: “Đến công ty nhà họ Khương”.

“Được”, Lương Thiên Thụy đồng ý.

Chẳng mấy chốc.

Bạch Thanh Xuyên bước từ trên chiếc Lincoln dáng dài xuống, kéo phẳng bộ vest, ngẩng đầu nhìn công ty nhà họ Khương trước mặt, nhếch mép cười lạnh lùng.

Đằng sau hắn là Lý Lão, và đám người Lương Thiên Thụy.

Bảo vệ ở cổng công ty nhà họ Khương nhìn thấy vậy, vội vàng cúi đầu khom lưng chạy tới.

Lương Thiên Thụy ra tay mời một cách ga lăng, mời Bạch Thanh Xuyên bước vào công ty nhà họ Khương.

Mấy người đẹp ở bàn lễ tân vừa nhìn thấy là Lương Thiên Thụy, đi cùng một cậu thanh niên rất nổi bật, đương nhiên là lập tức thông báo với trợ lý của chủ tịch. Chẳng mấy chốc, tin Lương Thiên Thụy đi cùng một người đàn ông thần bí đến công ty đã lan khắp tòa nhà.

Hôm nay tâm trạng Tiêu Chính Văn rất tốt, sáng ra đưa Khương Vy Nhan đi làm, rồi ở suốt công ty.

Bởi vì sắp đến hôn lễ, có rất nhiều việc anh đều giao cho đám Long Nhị xử lý.

Việc anh cần làm bây giờ là ở bên Khương Vy Nhan.

Nhờ thời gian này tiếp xúc, Tiêu Chính Văn cũng khá thân thiết với các nhân viên bình thường trong công ty nhà họ Khương.

Anh và mấy nhân viên đang xem livestream nói chuyện rất rôm rả, thì nhìn thấy đám người Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đang vội vàng chạy ra cửa.

“Ấy, chủ tịch Khương đi đâu mà gấp vậy?”

Có người để ý liền hỏi.

Nhưng đột nhiên!

 

Hai mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm ra ngoài cổng, cả người tỏa ra sát khí.

Mấy nhân viên bên cạnh cũng bị khí thế bùng phát trên người Tiêu Chính Văn làm cho sợ hãi, mãi không thốt được lời nào.

Dưới ánh nhìn của Tiêu Chính Văn, ở cổng công ty, một đoàn sáu bảy người do Khương Văn Kỳ đang tươi cười dẫn đầu, bước tới.

Bạch Thanh Xuyên, Lương Thiên Thụy!

Sao bọn họ lại ở đây?

Tiêu Chính Văn nhìn thấy Bạch Thanh Xuyên mặc vest trắng, tinh thần phơi phới, Lương Thiên Thụy đi theo phía sau.

Nhưng anh không quan tâm đến bọn họ, người duy nhất khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy áp lực chính là lão già mặc đồ Tôn Trung Sơn đang chắp tay đi sau lưng Bạch Thanh Xuyên.

Khí thế mạnh quá, tuy đã thu bớt lại rồi, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn có thể cảm nhận được ngay.

Đồng tử anh co lại, đột nhiên cảm thấy đối phương đến ắt có ý xấu.

Lão già này ít nhất cũng có thực lực của quân vương địa cấp ba sao.

Thú vị đây.

Một nhà họ Bạch nho nhỏ mà lại có cao thủ như vậy.

Đọc truyện chữ Full