TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 485

Chương 485: Một đấm mà đã thua rồi sao?

“Ôi chao, Vy Nhan, thiếu gia Bạch làm như vậy cũng là tốt cho nhà họ Khương, em nghĩ xem, sau này nhà họ Khương bọn em sẽ được doanh nghiệp lớn nhà họ Bạch chống lưng, lọt top mười trong giới kinh doanh, tiến vào giới kinh doanh tỉnh cũng là chuyện trong tầm tay. Em vẫn là giám đốc Khương như cũ, có gì không tốt chứ?”

Lương Thiên Thụy bên cạnh nịnh hót nói chen vào.

Hắn cũng không ngờ rằng thiếu gia Bạch sẽ đột nhiên đề nghị như vậy tới nên không khỏi dương dương tự đắc.

Xem ra bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn sắp thực hiện được rồi!

“Không thể nào! Nhà họ Khương tuyệt đối không thể bị thu mua! Hơn nữa, chuyện này cũng không phải do tôi làm chủ!”

Khương Vy Nhan cao giọng nói, vẻ mặt tức giận.

“Vậy thì không còn gì để nói nữa”.

Bạch Thanh Xuyên ngồi đó, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mình, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách.

Tiếp đó hắn đứng dậy chắp tay sau lưng, nói với Lý Lão đứng bên cạnh: “Chú Lý, đưa cô ta đi”.

Lý Lão gật đầu.

Khương Vy Nhan nhìn lão ta từng bước từng bước đi về phía mình, cảm nhận được một áp lực long trời lở đất toát ra từ trên người lão!

“Cô nhóc, xin thứ lỗi”.

Lý Lão nói xong liền đưa tay ra bắt lấy Khương Vy Nhan!

Đúng lúc này, cửa lớn phòng họp lập tức bật ra, Tiêu Chính Văn tùy tiện xông vào nở nụ cười ngây thơ: “Vợ ơi, em gọi anh à?”

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt đều tập trung vào Tiêu Chính Văn ngoài cửa.

Có tức giận, có hoài nghi căng thẳng, có kích động, còn có sự khó hiểu.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh bước vào, tiện tay vác theo cánh cửa lớn của phòng họp.

“Vợ ơi, mọi người đây là…?”

Tiêu Chính Văn đã sớm đứng ngoài cửa nghe được một lúc, lúc này đột nhiên xông vào đây còn cố ý giả vờ không biết, chỉ hỏi vu vơ.

“Tiêu Chính Văn! Ha ha, không ngờ mày tự mình tìm đến cửa”.

Khoảnh khắc Bạch Thanh Xuyên thấy Tiêu Chính Văn xông vào, lửa giận trong lòng hắn đã bùng lên, hắn chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn, sắc mặt lập tức trở nên u ám!

Lương Thiên Thụy nhìn thấy Tiêu Chính Văn liền lặng lẽ lùi lại vài bước, đứng trong góc không lên tiếng.

Những chuyện như này, hắn lựa chọn âm thầm quan sát.

“Ôi, đây chẳng phải là thiếu gia Bạch sao? Anh lại đến à? Sao không thấy báo một tiếng để tôi tiếp đãi cho đàng hoàng”.

Tiêu Chính Văn cười ha ha, rất khách sáo bước đến giang hai tay ôm lấy Bạch Thanh Xuyên.

Bạch Thanh Xuyên hoảng hốt, tên này có ý đồ gì vậy?

Hắn đẩy Tiêu Chính Văn ra, phủi bộ vest đắt tiền của mình rồi nói: “Cút ra! Cũng không xem lại mày có thân phận gì!”

Thực ra, từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn chẳng thèm để mắt đến Bạch Thanh Xuyên, từ lúc bước vào ánh mắt anh luôn đặt trên người Lý Lão!

Mọi hành động của Lý Lão đều nằm trong mắt Tiêu Chính Văn, mà mọi hành động của Tiêu Chính Văn cũng nằm trong mắt của Lý Lão!

Vị trí đứng của hai người cũng vừa khéo, Lý Lão chỉ cách Khương Vy Nhan nửa mét, hai tay buông xuống, cặp mắt híp lại thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng!

Tiêu Chính Văn đứng cách Bạch Thanh Xuyên nửa cánh tay, trên mặt nở nụ cười nhạt, thời điểm ánh mắt giao nhau với Lý Lão, cả hai bên đều hiểu rõ đối phương!

Cao thủ!

Trong lòng Lý Lão vô cùng kinh ngạc, lão ta không ngờ trong thành phố Tu Hà này lại có một người mà lão không nhìn ra được thực lực, hơn nữa còn là một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu!

Lão ta đã giành cả một đời để đạt được vị trí như ngày hôm nay, nhưng đối phương mới rõ ràng mới chỉ hơn hai mươi tuổi!

Tại sao chứ?

Lý Lão cũng không vội hành động, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, đầu tiên là phá vỡ cục diện bế tắc, hỏi: “Vợ à, bọn em đang nói chuyện gì thế? Sao anh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm”.

Khương Vy Nhan kích động như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, không ngừng chớp mắt với Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Nhà họ Bạch muốn thu mua lại nhà họ Khương, em không đồng ý”.

Tiêu Chính Văn quay mặt lại, mỉm cười nhìn Bạch Thanh Xuyên nói: “Thiếu gia Bạch muốn thu mua lại nhà họ Khương sao?”

Bạch Thanh Xuyên thấy phiền khi khuôn mặt Tiêu Chính Văn như sắp dính sát vào mặt mình, lạnh lùng nói: “Đúng! Sao nào, mày có thể làm chủ sao?”

“Có thể”, Tiêu Chính Văn vui vẻ nói: “Hay là chúng ta nói chuyện nhé?”

Bạch Thanh Xuyên giật mình, nhìn Khương Vy Nhan, nhếch miệng cười hỏi: “Giám đốc Khương, chuyện này là sao?”

Khương Vy Nhan khoanh tay trước ngực, dứt khoát ngồi trên ghế sofa, hất mặt lên, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì cứ bàn với anh ấy”.

Bạch Thanh Xuyên cười khẩy, cũng ngồi xuống theo nói: “Vậy được, không biết mày muốn nói chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn cười hì hì, thấy Lý Lão không có ý ra tay, cũng ngồi xuống, hai chân bắt chéo nói: “Đột nhiên tôi không muốn nói chuyện nữa”.

“Mày giở trò với tao à?”

Bạch Thanh Xuyên đột nhiên nổi trận lôi đình, tức giận đứng bật dậy, phẫn nộ chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn mắng: “Mày có biết kẻ nào giở trò với tao sẽ có kết cục gì không?”

Tiêu Chính Văn nhún vai: “Không biết, nhưng tôi biết lần trước có người bị tôi đánh rất thê thảm, hơn nữa tôi đã cảnh cáo hắn nếu như tiếp tục gây sự với tôi hoặc âm mưu báo thù nhà họ Khương thì hắn sẽ chết càng thảm hơn!”

Bạch Thanh Xuyên tức đến mức lồng ngực sắp nổ tung, quát lớn: “Được! Chú Lý, hãy cho anh ta biết kết cục khi đối đầu với nhà họ Bạch! Mau đánh hắn tàn phế cho tôi!”

Lúc này Lý Lão bên cạnh cũng đứng dậy, hai mắt trợn tròn, hơi thở dồn dập như long trời lở đất muốn áp đảo Tiêu Chính Văn!

Lý Lão đã ra tay, một đòn đấm tung ra, y hệt một cơn sóng thần giận dữ, đâm thẳng về phía ngực Tiêu Chính Văn!

Bạch Thanh Xuyên cười không ngậm được mồm, trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn như người đã chết!

Đối địch với hắn thì chỉ có con đường chết!

Hắn thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh lát nữa tên này sẽ quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin hắn tha thứ!

Lương Thiên Thụy đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm cười khinh bỉ, hắn không rõ thực lực của Lý Lão thế nào nhưng hắn biết, người có thể bảo vệ bên cạnh gia chủ nhà họ Bạch tuyệt đối là cao thủ!

Khương Vy Nhan cực kì lo lắng, thấy Lý Lão ra tay với Tiêu Chính Văn, cô không nhịn được hét lên: “Cẩn thận!”

Tiêu Chính Văn nhướng mày, rồi tung ra một đòn đánh trả!

Bịch!

Mọi người đều kinh ngạc!

 

Nụ cười tươi trên mặt Bạch Thanh Xuyên lập tức héo như hoa tàn!

Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là Lý Lão lại bị Tiêu Chính Văn đánh lùi lại vài bước chỉ bằng một đòn!

Họ lại liếc nhìn Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh tanh!

“Tiêu Chính Văn, anh không sao chứ?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.

Hai mắt Tiêu Chính Văn đanh lại, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm lão ta!

Lý Lão vung vẩy nắm đấm, hít sâu một hiền hậu cười nói: “Tốt! Rất tốt! Thật không ngờ một Tu Hà nhỏ bé lại có thể có một người trẻ tuổi lợi hại như vậy, đúng là hậu sinh khả úy”.

Lý Lão cũng không tiếp tục ra tay, khí thế trên người lập tức dịu xuống.

Tiêu Chính Văn cau mày, cười đáp: “Cũng bình thường thôi, quá khen rồi”.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được, màn đối đầu giữa Tiêu Chính Văn và Lý Lão này, Lý Lão vậy mà lại thua rồi!

Nhất là Lương Thiên Thụy, biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất đặc sắc, sắc mặt chợt xám như tro tàn, mày nhíu thật chặt và không nói gì.

Bạch Thanh Xuyên còn hơn thế, hắn cũng không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại có thể hạ gục được chú Lý chỉ với một đòn!

Hắn biết rất rõ thực lực của chú Lý – vệ sĩ riêng bên cạnh bố hắn, cũng là đại sư võ thuật mà nhà họ Bạch chi tiền nuôi dưỡng mấy chục năm trời!

Thực lực quân vương địa cấp ba sao!

Sao có thể như vậy chứ?

Đọc truyện chữ Full