Chương 490: Nhà họ Bạch chấn động
Trong vũng máu có một cục thịt máu me be bét, trông rất đáng sợ!
“Mày… tao phải giết mày! Phải giết mày!”
Sắc mặt Bạch Thanh Xuyên tái nhợt như màu gan lợn, kêu la thảm thiết!
Tiêu Chính Văn đứng dậy, liếc nhìn Bạch Thanh Xuyên đau đớn đến mức ngất xỉu dưới mặt đất, nhấc chân giẫm lên “cái đó” của hắn khiến nó nát bét!
Cắt đứt hoàn toàn ý đồ xấu xa của Bạch Thanh Xuyên!
Đời sau của hắn đừng hòng làm một thằng đàn ông chân chính!
Cả căn phòng đẫm máu.
Tiêu Chính Văn bước đến bên giường, ôm kiểu công chúa, ôm lấy Khương Vy Nhan đang run rẩy từng bước từng bước ra khỏi phòng.
Khương Vy Nhan cũng không vùng vẫy, bởi cô căn bản không có sức để vùng vẫy, lúc này, cô yên lặng nằm trong lồng ngực của Tiêu Chính Văn, cảm nhận hormone nam tính tỏa ra của anh.
“Vợ à, em yên tâm, anh bảo đảm sẽ không có lần thứ hai nữa đâu!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn kiên định, ôm lấy Khương Vy Nhan bước ra khỏi khách sạn, sau đó vẫy xe, đưa cô đến một khách sạn khác, mở cửa bước vào phòng.
Khương Vy Nhan ngâm mình trong nước nóng, cố hết sức chà sạch vết dơ bẩn trên người, ít nhất cô cho là như vậy.
Đợi cô tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Chính Văn tận tình bưng một ly trà an thần đang nóng tới.
“Vợ ơi, trà an thần, em uống cái này trước đi”.
“Vâng, cảm ơn anh”.
Khương Vy Nhan ngồi xuống, tóc vẫn còn đang ẩm ướt nhỏ từng giọt, cầm ly trà lên uống vài ngụm rồi cũng không uống nữa.
Sau đó, cả người cô thất thần ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Tiêu Chính Văn cũng biết cô có tâm sự, dù sao vừa mới xảy ra chuyện như thế, trong thời gian ngắn như vậy ai cũng khó mà quên được.
“Cảm ơn anh”.
Trong phòng đang yên tĩnh đột nhiên một câu nói nhẹ nhàng vang lên.
Tiêu Chính Văn vội vàng đứng lên, cười nói: “Em không sao là tốt rồi”.
Ánh mắt Khương Vy Nhan đã mất đi sức sống, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, đôi môi trắng bệch nhếch lên, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chính Văn”.
“Sao thế, chỗ nào không khỏe à? Có cần anh gọi bác sĩ không?”
Tiêu Chính Văn lo lắng hỏi liên tiếp mấy câu.
Khương Vy Nhan lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn, ánh mắt bình tĩnh nói: “Em không sao, em muốn hỏi anh một chuyện”.
Tiêu Chính Văn cảm thấy Khương Vy Nhan đã phát giác được chuyện gì đó, mím môi nói: “Có chuyện gì nói sau đi, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi, bên phía công ty có cần anh xin nghỉ giúp em không?”
Khương Vy Nhan cũng không muốn cãi nhau với Tiêu Chính Văn, rất nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, nhe răng cười nói: “Anh là anh, sao thế? Bị dọa đến ngốc luôn rồi à?”
Dứt lời, anh nhấc tay xoa đầu Khương Vy Nhan, lại bị Khương Vy Nhan bắt lấy cầm trong tay, lúc này cô giống như một cô gái nhỏ bé vô dụng, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đó?”
Đột nhiên xuất hiện?
“Nếu anh nói là cảnh sát nói với anh, thì em có tin không?”, Tiêu Chính Văn thăm dò.
Khương Vy Nhan lắc đầu, biết rõ bản thân không có được câu trả lời, cô lại ngồi xuống sofa một lần nữa, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
…
Bạch Thanh Xuyên nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, coi như cứu về một cái mạng.
Sắc mặt Lý Lão u ám đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, sát khí trên người cực kì mãnh liệt, lão sớm đã khuyên bảo tam thiếu gia không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tính khí của tam thiếu gia…
Chuyện này nhất định là không giấu giếm được, tam thiếu gia mất đi “cái đó” là chuyện lớn!
Lý Lão ra khỏi bệnh viện, gọi một cuộc điện thoại nói: “Gia chủ, tam thiếu gia xảy ra chuyện rồi”.
“Hả? Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo khí thế cực kì đậm chất của người bề trên.
“Tam thiếu gia bị người ta phế bỏ rồi”, Lý Lão trả lời.
“Nghiêm trọng không? Không nghiêm trọng thì để nó chữa trị cho tốt, rồi đưa nó về. Dạy dỗ đối phương một trận là được, không cần lấy mạng”.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại không hề bận tâm, nghe không ra thái độ gì.
“Gia chủ, có lẽ sau này… thiếu gia không có con nối dõi nữa rồi”.
Lý Lão thành thật trả lời, trên trán đổ đầy mồ hôi, áp lực vô cùng lớn.
Ngay lập tức, đầu dây bên kia im lặng, tiếp theo toát ra sát khí long trời lở đất!
Không có con nối dõi không phải chuyện nhỏ, nó liên quan đến việc kế thừa nhà họ Bạch!
“Tìm ra kẻ đã làm việc này, giết!”
Giọng điệu bên kia cực kì tức giận nói, uy lực mạnh mẽ như núi Thái Sơn, vội vàng bổ sung một câu: “Mau đưa Xuyên Nhi quay về! Tôi đi tìm thần y Tô!”
“Vâng!”
Lý Lão trả lời vâng rồi cúp điện thoại, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Gia chủ đã hạ lệnh, lão ta chỉ cần thực hiện là được.
…
Tỉnh là một đô thị quốc tế phồn hoa, xa hoa sang trọng.
Lúc này, có một chiếc xe Lincoln Navigator đang tăng tốc chạy trên đường cao tốc trở về tỉnh, một người đàn ông mặc vest hàng hiệu ngồi ghế sau, mặt không cảm xúc nhìn quang cảnh ngoài cửa kính, trong đôi mắt u ám đó, không ai có thể nhìn ra được người đàn ông này đang nghĩ gì.
Ngay sau đó, điện thoại hắn đổ chuông.
Nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt người thanh niên khẽ chuyển động, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nhận điện thoại.
“Đại thiếu gia, chúng tôi mới nhận được tin tức ở nhà, tam thiếu gia xảy ra chuyện rồi, gia chủ đang rất tức giận, cậu có muốn quay về xem thế nào không?”
Nghe thấy vậy, cuối cùng sắc mặt người đàn ông cũng khẽ thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Bạch Thanh Xuyên?”
Bạch Khiêm là đại thiếu gia của nhà họ Bạch ở tỉnh.
Người cũng như tên, tạo cho người khác một cảm giác khiêm nhường, hành sự cẩn thận tận tụy khi làm việc, là một trong những lựa chọn đầu tiên cho người kế nhiệm vị trí gia chủ, nhưng danh tiếng thì lại không lớn bằng Bạch Thanh Xuyên.
Hơn nữa có tin đồn trong nhà họ Bạch, Bạch Khiêm là con hoang bên ngoài của gia chủ nhà họ Bạch, chỉ được đưa về từ khi còn rất nhỏ, luôn được nuôi dưỡng ở nhà họ Bạch nhưng lại không có quyền lực gì.
“Đúng vậy thưa đại thiếu gia, nghe nói tam thiếu gia bị người ta phế bỏ rồi, còn bị tuyệt tôn nữa… gia chủ đã bảo Lý Lão đi chuẩn bị rồi”.
Âm thanh đầu bên kia điện thoại run rẩy, kể lại sơ lược sự việc đã xảy ra.
“Bị người ta phế bỏ rồi sao?”
Vẻ mặt Bạch Khiêm lạnh tanh, ngay cả khi nghe được tin tức như vậy sắc mặt cũng không hề dao động, nhìn không ra được bất kì biểu cảm nào.
Nhưng ai mà biết được, lúc này hắn đã sớm vui mừng khôn xiết!
Cơ hội đã đến!
Bạch Thanh Xuyên lại bị người ta phế bỏ “cái đó” rồi!
Cúp điện thoại, đầu tiên Bạch Khiêm phân tích một lát, sau đó bảo tài xế quay đầu mau chóng trở về nhà họ Bạch!
Hắn biết đêm nay cả nhà họ Bạch sẽ không chợp mắt được!
Quan trọng hơn là hắn đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, thứ mà hắn vẫn hằng mong muốn, lúc này đã nghiêng về phía hắn!
Nếu như nói hai mươi năm trước, hắn chỉ là con chó hoang được bố hắn đưa về nhà họ Bạch, thì từ bây giờ trở đi, hắn có thể biến thành con chó săn, lộ ra hàm răng nanh ác, lấy tất cả những thứ hắn đã mất đi mấy năm nay!
Bạch Khiêm, người cũng như tên, khiêm nhường, không ai hiểu hắn, hoặc là mọi người đều tự cho rằng có thể hiểu rõ hắn.
Bạch Khiêm ngẫm nghĩ, cảm xúc trên mặt hắn từ từ biến hóa, khóe miệng cuối cùng cũng khẽ nhếch lên, sau đó là tiếng cười lớn vang vọng cả xe.
Một tia sét đánh xẹt qua, cả tỉnh đều chìm ngập trong mưa to gió lớn!