TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 493

Chương 493: Lệnh ngăn chặn sự phát triển

“Tôi nhất định sẽ giết anh!”

Rose lạnh lùng nói, hai tay ôm bụng đột nhiên rút từ bên hông hai con dao phi tới, lóe lên tia sáng lạnh lẽo!

Hai con dao phóng thẳng về phía đầu Tiêu Chính Văn.

Nếu bị ném trúng, nhất định máu sẽ bắn tung tóe, chết là cái chắc!

Khoảnh khắc Rose ra tay, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được sát khí trong mắt cô ta.

Tiêu Chính Văn ngả người ra sau, hai con dao bay sượt qua mũi anh. Cảm giác khí lạnh bay vụt qua làm da đầu Tiêu Chính Văn tê rần.

Tiêu Chính Văn còn chưa kịp định thần lại, đã thấy hai con dao vốn vừa bay qua đột nhiên bị hai sợi tơ cực mảnh kéo về, đâm vào lưng anh.

“Quả nhiên là người phụ nữ điên”.

Tiêu Chính Văn không quan tâm được gì khác, hai chân giậm xuống đất, lấy đà nhảy bật lên, tránh được hai lưỡi dao trong gang tấc!

Vèo!

Hai lưỡi đao được thu trở về tay Rose, cô ta nhanh chóng đứng dậy, muốn tiếp tục đánh giết Tiêu Chính Văn một lần nữa!

Một loạt hành động cô ta làm hết sức thuần thục lưu loát, không có bất kỳ sơ hở nào, cũng không biết cô ta đã từng thực hành nó bao nhiêu lần!

Thế nhưng, ngay khi cô ta chuẩn bị lao đến, lại cảm nhận được có một bóng người lao như trâu điên về phía mình, tốc độ nhanh như tia chớp!

Tiêu Chính Văn xoay người đạp mạnh vào lan can, cả người nhanh chóng đánh về phía Rose.

Rose chưa kịp phản ứng, bởi vì đây căn bản không phải là thời gian cho người bình thường kịp phản ứng lại!

Ngay cả khi cô ta là một sát thủ hàng đầu trong tổ chức, thì lúc này cũng không thể phản ứng lại ngay được.

Tiêu Chính Văn lao đến, dùng hai tay bóp chặt cổ tay cô ta, mạnh mẽ dùng sức, ép cô ta phải buông dao xuống.

“Hừ!”

Rose lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay linh hoạt móc sợi dây bạc trên cán dao, hai con dao lượn một vòng, xoay tròn về phía cổ tay Tiêu Chính Văn.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nắm chặt cổ tay Rose, đột nhiên bẻ mạnh, hai tiếng rắc rắc lanh lảnh vang lên, tay cô ta đã hoàn toàn bị bẻ gãy.

Cô ta cắn răng chịu cơn đau, hai con dao lập tức rơi xuống boong thuyền.

Tiêu Chính Văn cũng không dừng lại, siết chặt cổ tay Rose bẻ ngược ra phía sau, dùng sức khống chế, bộ ngực đẫy đà của cô ta càng trở nên đồ sộ hơn.

Tiêu Chính Văn đứng vững vàng, khuôn mặt ghé sát vào chiếc cổ trắng nõn của Rose, có thể ngửi thấy mùi hoa anh đào trên người cô ta, quả nhiên là gái nước Anh Hoa, anh lạnh lùng nói: “Em gái mắt to dễ thương, cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Cứ phải đánh đến mức cô kêu rên thảm thiết thì cô mới cảm thấy thoải mái sao?”

Nghe thấy những lời này, Rose vô cùng tức giận, nhưng hai tay cô ta đã bị gãy, căn bản không thể dùng sức, chỉ đành tức giận chửi bới: “Đồ khốn nạn! Đàn ông Hoa Quốc các người đều vô liêm sỉ như vậy! Biến thái!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhân tiện hung hăng ấn mạnh Rose lên vách cabin.

Hai má Rose nóng bừng, cô ta chưa từng bị người đàn ông nào đụng chạm thân mật như vậy, cô ta vừa giãy giụa vừa chửi bới: “Tôi phải giết gã đàn ông Hoa Quốc nhà anh”.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn ấn mạnh khiến ngực Rose bị ép vào tường thành hình bầu dục.

“Hì hì, muốn giết tôi sao? Đây là lần thứ mấy cô nói câu này rồi?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Ngoan ngoãn khai ra kẻ đứng sau lưng cô là ai, nói không chừng tôi sẽ tha cho cô một mạng, nếu không, bây giờ tôi lập tức giết cô!”

Trong mắt Rose đằng đằng sát khí, cô ta biết rõ hôm nay đã thất bại thảm hại, nhưng vẫn nhất quyết không trả lời câu hỏi của Tiêu Chính Văn, mà giãy giụa chửi mắng: “Đừng mơ! Cho dù anh có giết tôi thì tôi cũng không nói cho anh biết!”

Ồ, đúng là trung thành!

Tiêu Chính Văn mất hứng, lại nhìn thấy hình xăm một thanh kiếm samurai sau gáy cô ta!

“Hóa ra là tổ chức này!”

Tiêu Chính Văn ôm lấy vòng eo thon gọn của Rose, cánh tay dùng lực, vứt cô ta xuống hồ Thiên Nga!

Nhìn cô ta vùng vẫy trong hồ nước, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Hôm nay tôi không giết cô, lần sau nếu để tôi gặp lại cô thì cô sẽ chết rất thê thảm!”

Sau đó, Tiêu Chính Văn trở lại buồng lái, không buồn ngoảnh lại nhìn, lái du thuyền trở về.

Nhìn du thuyền đi xa dần, Rose tức tối nghiến răng nghiến lợi: “Đồ khốn! Tôi nhất định phải giết anh!”

Sau đó, cô ta dùng nghị lực phi thường, bơi vào bờ với một cánh tay bị gãy, rồi gọi cho người kia và nói: “Sư phụ, nhiệm vụ thất bại rồi!”

“Sư phụ biết rồi, con trở về đi”.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.

Rose cúp điện thoại, liếc nhìn tòa nhà khách sạn cao chót vót rồi rời đi.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tiêu Chính Văn trở về khách sạn, gọi điện cho Long Nhị, lạnh lùng nói: “Cho người điều tra xem gần đây có những ai từ nước Anh Hoa đến Tu Hà, ngoài ra tôi cần thông tin tình báo mới nhất về tổ chức Samurai của nước Anh Hoa!”

“Samurai? Chủ soái, không phải hai năm trước tổ chức này đã bị chúng ta giết bốn cường giả cấp chiến thần rồi sao? Sao vậy, chúng hoạt động trở lại rồi à?”

Long Nhị nhíu mày hỏi.

“Vừa nãy tôi bị sát thủ của tổ chức này ám sát”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Cái gì? Bọn chúng muốn chết sao?”

Long Nhị tức giận nói: “Tôi sẽ cho người đến nước Anh Hoa tiêu diệt tổ chức Samurai!”

“Không cần đâu, điều tra trước đi đã, tôi muốn biết người đứng sau ra lệnh cho bọn chúng là ai. Có thể sai khiến cả tổ chức Samurai, chắc hẳn không phải nhân vật đơn giản”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Vâng, thưa chủ soái”, Long Nhị đáp: “Đúng rồi, chủ soái, còn có việc này tôi muốn báo cáo với anh”.

“Chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Gần đây bên phía Long Kinh truyền đến một vài tin tức, nói là người đứng đầu quân Xích Diệm năm xưa – Xích Diệm Vương trở về rồi”, Long Nhị trầm giọng nói.

Tiêu Chính Văn nghe vậy nhíu mày, nói: “Xích Diệm Vương? Được, tôi biết rồi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, mặt nhăn mày nhó, mua bao thuốc ở dưới lầu, rút ra hai điếu rồi mới lên phòng.

Trông thấy Tiêu Chính Văn trở về, Khương Vy Nhan liền nhào tới, ôm anh thật chặt, khóc nức nở: “Anh về rồi, anh làm em sợ muốn chết, anh không bị thương chỗ nào chứ?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Anh thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ”.

“Sau này không cho phép anh như vậy nữa, lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì em và Na Na phải làm sao?”, Khương Vy Nhan rơm rớm nước mắt.

Tiêu Chính Văn gật mạnh đầu: “Được, anh hứa với em”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan trở về ngôi nhà mới.

 

Trên đường đi, cả hai đã nhắc đến chuyện kết hôn.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ.

Khương Vy Nhan trông có vẻ hơi căng thẳng, nhưng Tiêu Chính Văn trái lại rất bình thản.

Hai người vừa về tới nhà đã thấy trong nhà có vài vị khách không mời mà đến.

Cả nhà Khương Văn Kỳ, Khương Mỹ Nghiên, còn có đám người Khương Học Bác, Từ Phân và toàn bộ họ hàng nhà họ Khương đều đứng chờ ở cửa.

Bầu không khí ngột ngạt, vẻ mặt bọn họ cũng hết sức khó coi.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan trở về, lúc này mới lạnh lùng nói: “Bọn mày còn có mặt mũi về đây sao, nhà họ Bạch đã ra lệnh ngăn chặn sự phát triển của nhà họ Khương rồi, Tiêu Chính Văn, tất cả là tại vì mày!”

“Lệnh ngăn chặn sự phát triển?”

Khương Vy Nhan lo lắng hỏi: “Bác cả, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?”

Khương Văn Kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, quát lớn: “Cô đừng có gọi tôi là bác! Xảy ra chuyện gì cô còn không rõ sao? Còn ở đây giả bộ gì chứ? Bạch Thanh Xuyên bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương nặng, nhà họ Bạch đã yêu cầu hiệp hội doanh nghiệp tỉnh gây áp lực lên hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, ngăn chặn sự phát triển của nhà họ Khương chúng ta”.

“Hôm nay tôi phải bắt thằng Tiêu Chính Văn này lên tỉnh, đền tội với nhà họ Bạch!”

Dứt lời, Khương Văn Kỳ vẫy tay, mười tên bảo vệ lập tức xông đến bao vây bốn phía.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Vy Nhan vội vàng đứng chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, nói với Khương Văn Kỳ: “Bác cả, chuyện này không thể trách Chính Văn được, đó là do Bạch Thanh Xuyên làm chuyện có lỗi với cháu trước, anh ta bắt cóc cháu, còn định làm nhục cháu… Chính Văn làm vậy cũng là để cứu cháu…”

“Cô tránh ra!”

Khương Văn Kỳ tức giận quát: “Cô còn dám cầu xin cho cậu ta thì tôi bắt cả cô đến nhà họ Bạch luôn!”

Đọc truyện chữ Full