TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 502

Chương 502: Mày rốt cuộc là ai?

Bạch Khải Hằng bước xuống máy bay, quét mắt qua đám người nhà họ Bạch ở trước mặt, sau đó nhìn Bạch Triển Hùng.

Bạch Triển Hùng lập tức tiến lên, cung kính nói: “Em trai, hoan nghênh em về nhà, anh trai nhớ em muốn chết luôn đấy”.

Nói xong, Bạch Triển Hùng dang rộng hai tay muốn ôm lấy Bạch Khải Hằng.

Bạch Khải Hằng cũng không từ chối, sau đó hai người tách ra, ông ta nói: “Thanh Xuyên thế nào rồi?”

Sắc mặt Bạch Khải Hằng trầm xuống, nói: “Đã thành người tàn tật rồi, lão thần y Tô cũng không có cách nào cứu chữa”.

Nói đến đây, sắc mặt Bạch Triển Hùng lóe lên sự hận thù sâu sắc!

Bạch Khải Hằng nghe thấy vậy, khóe mắt cũng lóe lên tia lạnh lẽo, nói: “Về trước đã”.

Nói xong, tất cả người nhà họ Bạch cùng nhau rời khỏi sân bay.

Lần này Bạch Khải Hằng trở lại là có nhiệm vụ chính chứ không phải là để xử lý việc của nhà họ Bạch.

Về đến nhà họ Bạch, sau khi Bạch Khải Hằng biết hết mọi chuyện, ông ta sa sẩm mặt mày, hỏi: “Anh đã phái ba vị cao thủ cấp quân vương đến Tu Hà rồi à?”

Bạch Triển Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy, ba vị cao thủ cấp quân vương, cho dù Tiêu Chính Văn lợi hại đến cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tay bọn họ được! Lần này, không cần em trai ra tay, em chỉ cần trấn thủ ở nhà họ Bạch chúng ta là được rồi! Để những con hổ đang rình mò bên ngoài biết rằng, nhà họ Bạch chúng ta còn có một vị chiến thần tôn kính đang trấn thủ ở đây!”

Bạch Khải Hằng thản nhiên gật đầu nói: “Đã như vậy thì em không cần phải ra tay nữa, lần này thời gian em quay về cũng không được lâu, chỉ ở lại tỉnh khoảng hai ba ngày thôi”.

Bạch Triển Hùng cười nói: “Không cần em trai ra tay, tối nay, người của anh nhất định có thể mang xác của tên Tiêu Chính Văn đó về đây!”

Bạch Khải Hằng lắc đầu nói: “Dù sao em cũng là chiến thần, những chuyện này, em sẽ không nhúng tay vào”.

Nói xong, Bạch Khải Hằng đứng dậy, nói: “Em đi thăm Thanh Xuyên”.

Phía bên này.

Tiêu Chính Văn ăn cơm tối xong liền rời khỏi nhà, đi tới chỗ Long Nhị, giải quyết một số việc.

Lúc này.

Ba bóng người sát khí ngút trời xuất hiện trước cửa phòng.

Ba người nhìn nhau.

Trong đó người mạnh nhất là cao thủ quân vương cấp bốn sao, sắc mặt lạnh lùng, tầm khoảng bốn mươi tuổi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: “Gần đây không có cao thủ, xem ra nhiệm vụ lần này rất đơn giản”.

Một cao thủ quân vương cấp ba sao khác khoanh tay trước ngực, thân hình vô cùng vạm vỡ, hừ lạnh một tiếng; “Gia chủ Bạch cao hứng như vậy, tôi còn tưởng rằng là một đối thủ rất lợi hại, bây giờ xem ra chẳng cần tôi phải ra tay, đúng là vô vị”.

Người đàn ông còn lại mặc áo khoác đen che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám, cười lạnh lùng nói: “Thôi, đánh nhanh thắng nhanh, giết hai mẹ con trong căn phòng này trước rồi đi tìm người nhà họ Khương”.

“Ừ”.

Ba người gật đầu, bước vào trong phòng.

Tuy nhiên, lúc người đàn ông trung niên dẫn đầu chuẩn bị đẩy cửa vào.

Xoẹt!

Một ánh sáng màu bạc giống như sao băng mang theo sát khí quái dị lập tức bộc phát!

Người đàn ông trung niên vội vàng tránh né, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi!

Thật là một luồng sát khí mạnh mẽ!

Ngay lập tức, cả ba cùng quay đầu nhìn về phía cuối phố!

Ở nơi đó, một bóng người đang từng bước đi ngược lại ánh trăng, trên tay cầm một con dao sắc nhọn năm cạnh, bước từng bước lại gần.

“Ba vị quân vương, ồ, ba cánh tay đắc lực của nhà họ Bạch”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt bừng lên sát khí.

Ba vị cao thủ có thực lực quân vương lúc này sa sẩm mặt mày, đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang ở cách bọn họ năm mét, lạnh lùng hỏi: “Mày là Tiêu Chính Văn?”

“Thằng nhãi được đấy! Quả nhiên có chút thực lực!”

“Không tồi! Là hạt giống tốt, nhưng đáng tiếc, mày đắc tội với nhà họ Bạch, hôm nay nhất định phải chết!”

Nói xong!

Vị quân vương cấp ba sao có thân hình vạm vỡ lập tức xông tới như một con hổ dũng mãnh, hai nắm đấm cứng rắn chuẩn bị nện vào ngực và bụng của Tiêu Chính Văn!

Cú đấm này cực kỳ mạnh mẽ!

Đủ để đập vỡ một cái xe tăng!

Thậm chí bên tai Tiêu Chính Văn cũng có thể nghe thấy tiếng rít trong gió của nắm đấm!

“Bụp!”

Cú đấm này đấm mạnh vào người Tiêu Chính Văn!

Tuy nhiên, điều khiến người khác kinh ngạc đó là Tiêu Chính Văn cũng tung cú đấm lên, đấm về phía đối phương!

Răng rắc!

Ngay lập tức, tiếng xương gãy vang vọng khắp không trung!

Ánh mắt của quân vương cấp ba sao lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức lùi về sau mấy bước, nhìn xuống bàn tay đã vỡ nát của mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt không thôi!

“Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Gã đô con quân vương cấp ba sao lạnh lùng hỏi.

Kinh hãi!

Cú đấm của đối phương lại có thể đấm nát tay của mình!

Dù sao mình cũng là cao thủ quân vương cấp ba sao!

Hai cao thủ quân vương còn lại nhìn thấy đồng đội của mình thất bại liền nhanh chóng lao tới, sắc mặt lạnh lùng.

“Thằng nhãi này không đơn giản!”

Người đàn ông trung niên là quân vương cấp bốn sao phán đoán.

Tiêu Chính Văn đứng trước mặt bọn họ, cười lãnh đạm nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người không nên xuất hiện ở đây, càng không nên có ý muốn giết chết vợ con tôi!”

“Ngông cuồng! Tao muốn xem xem, rốt cuộc thằng nhãi nhà mày giỏi giang đến cỡ nào mà dám nói chuyện như vậy với bọn tao!”

Gã đàn ông mặc áo khoác đeo mặt nạ lúc này đột nhiên ra tay, bốn mũi dao sáng rực như ánh đèn bay ra từ thắt lưng xuyên thủng không khí, lao về phía cổ, tim, ngực và bụng của Tiêu Chính Văn!

Bốn con dao này bay nhanh rồi xoay tròn trên không trung, xé tan màn đêm, phát ra âm thanh chói tai vô cùng!

Tuy nhiên!

Giây tiếp theo!

Tiêu Chính Văn vung tay lên, con dao găm trong tay đột nhiên văng ra ngoài, tạo thành một vòng tròn màu bạc trong không trung!

Keng keng keng!

Bốn con dao đang phi như bay lóe lên ánh sáng sắc bén rồi nhanh chóng bay ngược ra ngoài!

Ngay lúc đó, vẻ mặt của gã áo đen vô cùng kinh ngạc, gã lại rút thêm tám con dao từ thắt lưng ra bắn về phía Tiêu Chính Văn!

Tuy nhiên!

Lần này!

Trước khi tám con dao kịp phóng ra, con dao găm của Tiêu Chính Văn tỏa ra ánh sáng sáng rực cả bầu trời, găm thằng vào ngực của gã áo đen khiến máu đỏ tươi bắn ra tung tóe!

 

“Phụt!”

Gã đàn ông áo đen phun ra một ngụm máu, thậm chí đến lúc chết cũng không biết Tiêu Chính Văn đã ra tay lúc nào!

Sau đó, phịch một tiếng, gã đàn ông mặc áo đen lập tức ngã xuống vũng máu, hai mắt trợn trừng nhìn đồng đội của mình.

Hai cao thủ cấp quân vương còn lại lúc này cũng vô cùng chấn động!

Chỉ với một chiêu đã giết chết một vị cao thủ quân vương cấp ba sao!

Chuyện… chuyện này đúng là không dám tưởng tượng!

Người đàn ông trung niên lúc này cảm thấy khủng hoảng dữ dội!

Vốn dĩ bọn họ là thợ săn, đối phương mới là con mồi.

Nhưng bây giờ đã đảo ngược lại rồi.

“Mày… mày rốt cuộc là ai?”, người đàn ông trung niên run rẩy hỏi.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cầm theo con dao găm năm cạnh đầy máu, bước từng bước về phía hai người còn lại, anh giơ tay lên, con dao găm bắn ra với tốc độ nhanh như chớp, gã trung niên chưa kịp phản ứng đã thấy một đường máu rạch ngang ở cổ!

Sau đó, gã ôm chặt cổ, vẻ mặt kinh hãi, lập tức ngã xuống vũng máu!

Khủng khiếp!

Người đàn ông có thực lực quân vương cấp bốn sao còn lại sợ tái mét mặt mày!

Trong chớp mắt, hai đồng đội đều đã chết!

Gã biết mình không ra tay thì cũng sẽ chết.

Vì vậy, gã lập tức lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn, tung cú đá vào đầu anh một cách thô bạo!

Đọc truyện chữ Full