TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 508

Chương 508: Anh ấy là vua Bắc Lương thật

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!

Chín chiếc xe long kỳ tới đón dâu!

Đằng sau còn có ba nghìn binh lính được trang bị vũ trang!

Đã bao giờ bọn họ được chứng kiến cảnh tượng như này đâu?

Đám người Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng đang diễn ra, hai mắt mở to, hoàn toàn không thể tin nổi!

“Đây… Đây không phải là đội ngũ đón dâu của Tiêu Chính Văn đấy chứ?”

“Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải anh ta là một con chó hoang à? Tại sao có thể bày ra cục diện lớn thế này chứ?”

“Năm chiến khu lớn chúc mừng cô dâu, xe long kỳ làm xe đón dâu, còn có xe số một của chiến khu Bắc Lương…”

Lúc này, tất cả mọi người đều hoài nghi, rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai?

Trước cửa chính khách sạn Hoàng Đình, Khương Vy Nhan khoác trên mình chiếc áo cưới màu trắng thuần khiết, đứng trước mặt rất nhiều nhân vật lớn của một nghìn thành phố, vô cùng kích động, ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía đội ngũ đón dâu đang chậm rãi tiến tới.

Cùng lúc này, tất cả bảng hiệu trên đường phố Tu Hà đều đổi thành ảnh cưới của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!

Tất cả các kênh thông tin, còn có các đơn vị livestream cũng xuất hiện ngay lập tức, tiến hành phát sóng trực tiếp!

Màn hình điện tử cỡ lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, cố định bởi hai chiếc trực thăng.

Lúc này, trong màn hình đang phát sóng cảnh tượng một nghìn thành phố Hoa Quốc chúc mừng đám cưới của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

Một nghìn thành phố, các con đường đều là ảnh cưới của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!

Một nghìn thành phố, tất cả nhân dân đều bước ra đường để chúc mừng hôn lễ!

Một nghìn thành phố, pháo hoa rợp trời, lung linh rực rỡ!

Đám cưới giống như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử của cả Hoa Quốc!

Đồng thời!

Trong màn hình xuất hiện cảnh tượng tứ lão Long Các, còn có bốn chủ soái chiến khu của Hoa Quốc cùng nhau chúc mừng đám cưới!

Cảnh tượng này vừa hiện ra, đám đông đều trở nên kinh ngạc!

Tứ lão Long Các đó!

Bốn chủ soái đó!

Vậy mà lại xuất hiện trên màn hình, chúc mừng đám cưới của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!

Trong khoảnh khắc đó, đám người nhà họ Khương đứng sau lưng Ngô Khoan Nghiệp đều bị doạ sợ khiếp vía, cả người run lẩy bẩy!

“Sao có thể như thế? Rốt cuộc anh ta là ai?”

“Có phải chúng ta làm sai gì rồi không?”

“Tứ lão Long Các và bốn chủ soái, trên đời này liệu còn ai có thể nhận được đãi ngộ lớn như thế chứ?”

Gần như trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người đều dâng trào cảm giác kinh sợ không thôi!

Tiêu Chính Văn chính là vua Bắc Lương?

Mà lúc này, đội ngũ đón dâu đã dừng lại trước cửa lớn khách sạn Hoàng Đình.

Tất cả mọi người đều giương mắt nhìn, trông thấy cửa xe chậm rãi mở ra!

Xuất hiện đầu tiên là tám tướng quân mặc quân phục chỉnh tề!

Đều là tướng quân mang quân hàm cấp ba sao!

Trên tay đều cầm hộp gấm phủ vải đỏ.

Là tám tướng quân cấp ba sao đó!

Mấy người này vừa bước ra đã khiến cho những người đang đứng trước cửa khách sạn Vân Thiên hít sâu một hơi khí lạnh!

Ngay sau đó, dưới ánh mắt rực lửa của mọi người, Tiêu Chính Văn mặc bộ quân phục hoa văn rồng xanh bước xuống khỏi xe đón dâu.

Rồng vàng năm vuốt, cuộn mình uy nghiêm.

Quốc chương Hoa Quốc hình năm ngôi sao lấp lánh trên vai.

Chiếc mũ quân đội in hình rồng đang đội trên đầu càng khiến cho người ta phải nể sợ!

Thắt lưng đeo thanh kiếm Thương Long màu đen thuần, mang theo khí thế vô cùng bức người.

“Quân phục hoa văn rồng xanh! Là quân phục hoa văn rồng xanh đó!”

“Còn có năm vuốt rồng vàng! Đây là… quân phục của vua Bắc Lương!”

“Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương sao?”

Ầm ầm!

Bây giờ đám người này mới nhận ra quân phục trên người Tiêu Chính Văn, hoàn toàn kinh sợ và kinh ngạc.

Bọn họ hoàn toàn không dám tin con chó hoang nhà họ Tiêu lại là vua Bắc Lương có quyền lực lớn mạnh nhất Hoa Quốc!

Sắc mặt đám người nhà họ Khương đã hoàn toàn tái nhợt!

Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động hoàn toàn!

Tiêu Chính Văn mà bọn họ khinh thường lại là chủ soái Bắc Lương thống lĩnh ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương!

Là vị long soái cấp năm sao đầu tiên tính đến thời điểm này của Hoa Quốc!

Trời đất ơi!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn cầm bó hoa tươi, từng bước từng bước đi qua biển người, tiến về phía Khương Vy Nhan hai mắt lúc này đã đong đầy nước mắt.

Khoảnh khắc này, Khương Vy Nhan đang thật sự hạnh phúc!

Cô xinh đẹp diễm lệ, hai mắt ngấn nước, tay che cái miệng nhỏ, nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang mặc quân phục bước về phía mình.

Khoảnh khắc đó, anh chính là bạch mã hoàng tử cả đời này của cô!

Là sự mong ngóng cả đời này của cô!

Một trăm bước này, mặc dù không dài, nhưng trong lòng hai người bọn họ giờ đây lại giống như đang vượt qua một khúc sông thật dài.

Cuối cùng, Tiêu Chính Văn cũng bước đến trước mặt Khương Vy Nhan đã đầm đìa nước mắt, ánh mắt dịu dàng, lau đi nước mắt giúp cô, ấm áp cười nói: “Vy Nhan, anh đến rồi, gả cho anh nhé?”

Anh vừa dứt lời.

Đại diện của một nghìn thành phố đã cùng đồng loạt hô lên: “Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”

Ba nghìn tướng sĩ Bắc Lương cũng giơ cao họng súng, cùng đồng thanh hô lên:

“Gả cho anh ấy!”

Màn hình điện tử cỡ lớn đang treo giữa không trung cũng phát sóng trực tiếp cảnh tượng đồng thanh hô vang của ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương khắp cả Tu Hà.

Khoảnh khắc này, dù là ở trong thành phố cũng có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng hô của ba trăm nghìn tướng sĩ, giống như tiếng sấm vang dội khắp không gian!

Đồng thời, ba nghìn cường giả của điện Thần Long cũng đột nhiên xuất hiện tại các ô cửa sổ của khách sạn Hoàng Đình, trên tay cầm theo hoa tươi và băng rôn, đồng thanh hô lên: “Chủ mẫu, gả cho điện chủ đi!”

Khoảnh khắc này, cả không gian đều trào dâng không khí sục sôi.

Khương Vy Nhan nhìn người đàn ông chín chắn trước mặt bằng đôi mắt đỏ hoe, dứt khoát gật đầu, nói: “Em đồng ý!”

Nói xong, cô liền nhào vào lòng Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn bước lên trước, dang rộng vòng tay, ôm lấy ngang eo Khương Vy Nhan rồi xoay liền mấy vòng tại chỗ!

Đồng thời, từ phía sau đoàn người, Hoa Hồng Đỏ mặc quân phục, bế theo Na Na lúc này đang diện một chiếc váy công chúa xinh xắn, cùng nhau bước ra.

Na Na vui vẻ nhào về phía bọn họ, hô lên: “Bố, mẹ…”

Cảnh tượng vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng, trước cửa khách sạn Vân Thiên, mặt mày Khương Mỹ Nghiên xám xịt.

Sao có thể như thế được?

Tại sao?

Bây giờ, cô ta cảm thấy bản thân như một trò hề!

Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương sao?

Là vị vua Bắc Lương cao xa vời vợi đó sao?

Không chỉ mình cô ta, đám người nhà họ Khương cũng tỏ vẻ ủ ê.

Tiêu rồi!

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự là vua Bắc Lương, vậy thì trước đây bọn họ đối xử với anh như vậy, không phải sẽ bị ghi hận hay sao?

Mà lúc này.

Từ Phân kéo theo Khương Học Bác và Khương Thần, không buồn quan tâm tới ánh mắt của người nhà họ Khương và Khương Mỹ Nghiên, đi thẳng một mạch về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

“Con gái, bố mẹ đến chúc mừng con kết hôn”, Từ Phân nở một nụ cười không biết xấu hổ.

Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Phân.

Chỉ một ánh mắt thôi cũng doạ cho Từ Phân run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu thật sự là chủ soái Bắc Lương sao?”

Vừa thốt câu này ra, bà ta đã cảm thấy những ánh mắt đầy sát khí bắn về phía mình từ bốn phía!

“Hỗn xược, chủ soái của chúng tôi sao có thể là giả chứ?”

 

Hoa Hồng Đỏ lạnh lùng đáp lời.

Từ Phân sợ hãi, vội vàng lắc đầu giải thích: “Hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi, tôi… tôi đang hơi kích động quá mà…”

Mẹ nó!

Thật sự là vua Bắc Lương!

Trong lòng Từ Phân có thể nói là vui như nở hoa.

Con rể của mình lại là vua Bắc Lương có quyền lực tối cao nhất Hoa Quốc bây giờ!

Tiếp đó, bà ta vội vàng nói: “Con gái, mẹ xin lỗi, bố và mẹ không thể đến chúc mừng con ngay từ đầu, con cũng biết đấy, cả nhà bác cả con không cho phép bố mẹ qua đây”.

Khương Vy Nhan cười nhạt, nói: “Mẹ, con biết mà, mọi người có thể qua đây là con đã vui lắm rồi”.

Từ Phân dứt khoát gật đầu, nói: “Con gái ngoan, trước đây mẹ có lỗi với con, khiến cho con phải chịu nhiều ấm ức, con đừng trách mẹ nhé…”

Nói xong, Từ Phân còn giả bộ lau nước mắt.

Một lúc sau, Tiêu Chính Văn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, chuẩn bị bước về phía khách sạn Hoàng Đình đón tiếp khách mời.

Thế nhưng!

Khương Mỹ Nghiên đột nhiên xách váy cưới, tức giận xông tới, chỉ vào mặt Khương Vy Nhan rồi gào lên: “Khương Vy Nhan! Cái con đàn bà đê tiện nhà mày! Dựa vào đâu chứ?”

Đọc truyện chữ Full