TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 515

Chương 515: Tống Băng Văn bạo lực

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn đám người xung quanh, lạnh lùng nói: “Các người là ai?”

Gã đàn ông lực lưỡng cao mét chín đó cười khẩy nói: “Bọn tao là ai ư? Ha ha ha, chuyện này không tiện nói đâu. Nhưng bọn tao có thể nói cho mày biết, lát nữa mày sẽ bị ném xuống sông làm mồi cho cá. Thằng ranh, sau này đi ra ngoài phải cẩn thận, đừng chọc vào người mày không nên chọc! Nếu không, có thể bản thân mình chết thế nào cũng không biết đấy”.

Tiêu Chính Văn nhếch khóe miệng nói: “Là Ngô Khoan Nghiệp bảo bọn mày đến à?”

“Ồ, xem ra mày cũng thức thời nhỉ. Đúng vậy, là cậu Ngô bảo bọn tao đến”.

Gã đàn ông cao mét chín khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, chỉ là một tên chân tay gầy gò thì sao phải cần mình dẫn theo nhiều anh em vậy chứ?

Hắn nói: “Ngày cả cậu Ngô mà mày cũng dám chọc vào, tao thấy mày bị quỷ ám chê sống lâu quá rồi đấy! Nhớ lấy, kiếp sau phải sáng mắt ra, đừng có mà ai cũng chọc vào thế!”

“Ha ha, tao cũng muốn tặng mày câu tương tự vậy”, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

“Mẹ kiếp, thằng này vênh váo nhỉ, thảo nào cậu Ngô nói nhất định phải đánh chết mày”.

Tên một mét chín nói.

“Đại ca, đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa, chém chết hắn luôn đi!”

“Phải đó, thằng này nhìn là biết một tên ngu rồi, sớm kết thúc để còn đi uống rượu, chơi cùng đám phụ nữ nữa”.

“Đúng là lãng phí thời gian, tưởng mình là ai mà hành động chẳng thèm suy nghĩ!”

Cả đám nhao nhao mắng chửi, tất cả đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khiêu khích như đã định sẵn hôm nay Tiêu Chính Văn sẽ chết ở đây.

Tiêu Chính Văn biết Ngô Khoan Nghiệp vẫn luôn nhằm vào mình, cũng không có cách nào báo thù anh. Dù sao trong mắt Tiêu Chính Văn, Ngô Khoan Nghiệp cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu mà thôi, không đe dọa được anh.

Nhưng hôm nay Ngô Khoan Nghiệp làm vậy đã chạm vào giới hạn của anh.

Đã đến lúc giải quyết Ngô Khoan Nghiệp rồi, không thể cứ để một tên hề nhảy múa trước mặt mình như vậy nữa.

Còn đám trước mặt này chẳng là gì với Tiêu Chính Văn, anh đang suy nghĩ nên làm sao để dạy dỗ Ngô Khoan Nghiệp, không đến mức đánh chết cậu ta nhưng vẫn phải để cậu ta nhớ đến cuối đời, không dám gây chuyện với mình nữa.

Tên một mét chín đó thấy Tiêu Chính Văn xem thường mình thì vô cùng tức giận.

“Mẹ kiếp! Thằng ranh, mày muốn chết à? Các anh em, giải quyết hắn cho tao, đừng lo sẽ gây chết người, có chuyện gì cậu Ngô sẽ xử lý thay chúng ta”.

Một đám đàn ông vạm vỡ tay cầm ống thép và dao phay hô hoán lao về phía Tiêu Chính Văn, trông rất có sát khí!

Nếu đổi lại là người bình thường chắc có lẽ đã sợ tè trong quần khi gặp tình huống này!

Tiêu Chính Văn ngước mắt lên, người anh bỗng toát ra sát khí lạnh như băng.

“Dừng tay lại hết cho tôi!”

Bỗng dưng một giọng nữ lạnh lùng vang lên, sau đó còn nói: “Tôi là lính tuần! Các người dừng tay lại hết cho tôi, bỏ vũ khí xuống, ôm đầu, ngồi xuống!”

“Lính tuần?”

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn phía sau, sau đó có người vứt ống thép và dao trong tay xuống!

Nhưng không phải là bị dọa sợ mà là kinh ngạc bởi thân hình của nữ lính tuần đó.

“Mẹ kiếp! Đại ca, thân hình của cô này cũng đẹp quá đi!”

“Đây là cosplay sao? Thân hình sexy thế này, ôi ôi ôi, tao sắp không nhịn được rồi…”

“Nếu đây là nữ lính tuần thì tôi tình nguyện vào tù!”

Đám lưu manh đều nhìn chằm chằm vào cô lính tuần có thân hình nóng bỏng đó, không ít người còn chảy cả nước miếng.

Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn cũng kinh ngạc bởi thân hình của đối phương.

Eo thon, chân dài, ngực khủng, khuôn mặt hình trái xoan, ngũ quan xinh đẹp, hơn nữa thân hình cao ráo, chủ yếu là bộ đồng phục càng tôn lên cảm giác quyến rũ.

Tiêu Chính Văn nhận ra, anh rất quen với người phụ nữ này, thế mà lại là Tống Băng Văn.

“Nhìn gì mà nhìn! Ngồi xuống hết cho tôi! Bây giờ các người dừng ngay hành vi phạm pháp lại, ngồi xuống cho tôi!”

Tống Băng Văn lạnh lùng nhìn đám côn đồ nói mấy lời bẩn thỉu với mình. Cô ta nhận ra trong đó có không ít tên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa còn giơ tay lên vẽ vời gì đó.

“Người đẹp, em nói em là lính tuần, ai tin chứ? Anh thấy em cosplay vui biết bao. Nửa đêm không ở nhà mà lại chạy đến đây tìm vui thú à? Vừa khéo, đám anh em bọn anh có nhiều người, ai cũng mang theo súng”.

Một tên trong đám đó nở nụ cười dâm đãng.

Bộ đồng phục Tống Băng Văn đang mặc vừa được phát nên hơi chật làm lộ ra thân hình hoàn hảo.

Đáng tiếc tối nay cô ta ra ngoài không đem theo súng, nếu không cô ta đã bắn chết bọn này rồi!

“Làm nhục nhân viên công chức, tôi có quyền bắt anh!”

Ánh mắt Tống Băng Văn lóe lên vẻ tức giận, cất bước chạy đến đạp vào đũng quần người đàn ông cao to đó.

Ô ôi…

Người đàn ông đó lập tức che “cái đó” của mình, hai mắt trợn trừng, kêu lên thảm thiết quỳ xuống đất, sau đó ra sức lăn lộn trên mặt đất.

Tiêu Chính Văn cũng sửng sốt, cảm thấy đau đớn thay đối phương.

Không ngờ người phụ nữ này trông có vẻ xinh xắn nhưng ra tay đánh người lại tàn nhẫn như vậy!

Cú đá của Tống Băng Văn làm không ít người khiếp sợ, tên cao to đó che bộ phận bên dưới đau đớn kêu rên như xé tim nát phổi.

“Chết tiệt! Đồ khốn kiếp, thế mà lại dám đá anh em của tao! Mẹ kiếp, mày cũng muốn chết phải không?”

Lúc này tên cao mét chín tức giận, cũng không còn hứng thú bỡn cợt nữa, hắn lao đến đạp vào bụng Tống Băng Văn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, chân hơi dùng sức vừa định lao đến giúp nhưng lại nhanh chóng buông lỏng, vì Tống Băng Văn quẹt mũi khinh thường, nhếch môi.

Sau đó Tống Băng Văn nghiêng người tránh khỏi cú đá. Tiếp đó cô ta hét lên rồi vung chân đạp vào cổ tên đó.

Đừng thấy tên một mét chín cao to, cơ bắp cuồn cuộn vậy mà lầm, cú đá của Tống Băng Văn khiến hắn lùi lại sau mấy bước mới đứng vững.

Tên lực lưỡng đó xoay cái đầu bị đá đến choáng váng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm: “Ha ha! Mẹ kiếp, đạp cũng tàn nhẫn lắm! Đúng là kiểu phụ nữ tôi thích, có chút bản lĩnh đấy nhưng cô có thể đánh được hơn hai mươi anh em của tôi sao?”

“Hừ! Lập tức bỏ vũ khí xuống! Các người đang đánh cảnh sát đấy, tôi có quyền bắt các người!”

 

Tống Băng Văn lạnh lùng nói!

“Cô nói mình là lính tuần thì là lính tuần à? Tôi nói mình là tổng tư lệnh đấy, thì sao nào?”

Tên cao mét chín cười nhạo, sau đó bày ra bộ dạng giễu cợt: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn chơi đùa với anh em chúng tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho cô, nếu không bọn này sẽ mạnh tay đấy!”

“Đại ca, cô ta có thể thật sự là lính tuần, đây chẳng phải là đồ cảnh sát sao”.

Một tên đàn em bên cạnh nói.

“Mẹ nó, mày câm miệng đi! Đừng quên hôm nay mục đích chúng ta đến đây, bất kể là ai cũng đừng hòng ngăn cản anh em chúng ta làm việc. Có là lính tuần thì đã sao, đánh cho ông!”

Tên cao mét chín tát tên đàn em một bạt tai, tức giận nói.

Sắc mặt Tống Băng Văn trở nên lạnh lùng, nếu không phải hôm nay không đem theo súng thì cô ta đã bắt mấy tên lưu manh này lâu rồi.

Cô ta nhíu mày nói: “Ngang nhiên đánh cảnh sát, nhục mạ nhân viên công chức, bây giờ tôi sẽ bắt các anh! Còn nữa, dù người đứng sau các anh là ai, tôi cũng bắt hắn ra cho bằng được rồi trừng phạt các người!”

Đọc truyện chữ Full