Chương 523: Hay là cược đi?
Khương Vy Nhan quay người lại, cô nhìn thấy Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên tức giận đi tới.
Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn gọi một tiếng bác cả.
“Bác cả, có chuyện gì vậy ạ?”, Khương Vy Nhan bình thản hỏi.
Khương Văn Kỳ sa sẩm mặt mày, liếc nhìn trợ lý phía sau cô, sau đó hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là tới bàn chuyện làm ăn rồi”, Tô Tĩnh khịt mũi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Mấy ngày nay, cô ấy đã nghe kể hết về chuyện trước đây của Khương Vy Nhan và các tin đồn khác nhau về nhà họ Khương.
Vì vậy cô ấy rất ghét nhà họ Khương.
Gia tộc này đích thị là một con quỷ hút máu người!
Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên lập tức chỉ vào mặt Khương Vy Nhan, nói: “Bàn chuyện làm ăn? Cô thì bàn chuyện làm ăn cái nỗi gì, không phải cô vẫn đang thất nghiệp sao?”
“Hừ, sếp Khương của chúng tôi đã tự mình thành lập công ty rồi”.
Tô Tĩnh lập tức đáp lại, hai mắt trợn trừng.
Cô ấy rất ghét Khương Mỹ Nghiên, thái độ kiêu ngạo hách dịch, như thể ai đang mượn tiền của cô ta vậy.
Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên và Khương Văn Kỳ đều sửng sốt, đồng thanh nói: “Cái gì? Cô mở công ty rồi?”
Ngay lập tức, Khương Văn Kỳ dường như hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng chất vấn: “Khương Vy Nhan! Cô giỏi lắm! Tôi đã bảo sao cô lại cứ không chịu quay về nhà họ Khương, thì ra đã tự lót đường cho mình rồi à! Sao nào, cô cũng đến bàn chuyện hợp tác với ông Westley sao? Cô cho rằng một người non trẻ không có kinh nghiệm như cô có thể lấy được hợp đồng này không?”
“Đúng vậy! Khương Vy Nhan! Cô nghĩ đơn giản quá đấy! Sao nào, bây giờ rời khỏi nhà họ Khương đã bắt đầu tranh giành hợp đồng với chúng tôi rồi à? Cô đúng là loại ăn cháo đá bát! Nhà họ Khương nuôi cô bao nhiêu năm nay, nhưng từ đầu đến cuối chả được cái lợi ích gì!”
Khương Mỹ Nghiên gằn giọng mắng mỏ, khoanh tay trước ngực, thái độ chỉ trích.
Tô Tĩnh không nghe nổi nữa, vội vàng nói: “Mấy người nói linh tinh gì thế? Dựa vào đâu mà nói sếp Khương của chúng tôi như vậy!”
Khương Vy Nhan ngăn Tô Tĩnh lại, cười nhạt nói: “Cháu còn có việc, không nán lại đây lâu nữa”.
Nói xong, Khương Vy Nhan xoay người rời đi.
Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên tức xì khói đầu.
Giống như bị đấm một nhát vào ngực vậy.
“Bố, bố nhìn thấy chưa, con ả Khương Vy Nhan đó thật quá ngạo mạn! Cô ta bây giờ không thèm coi chúng ta ra gì nữa!”
Khương Mỹ Nghiên tức giận nói.
Sắc mặt Khương Văn Kỳ cũng rất khó coi, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, không quan tâm cô ta nữa! Một người mới như cô ta thì có thể làm gì chứ? Phiên dịch viên con thuê đâu rồi? Khi nào thì tới?”
Khương Mỹ Nghiên âm thầm nuốt cơn giận, sau đó nói: “Đến ngay bây giờ đây ạ”.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã đi được một đoạn, Tô Tĩnh vẫn còn tức giận nói: “Sếp Khương, hai người đó thật quá đáng ghét! Sao cô lại đi luôn như vậy được?”
Khương Vy Nhan trong lòng cũng rất tức giận, nhưng cô biết rằng tức giận cũng không có tác dụng gì.
“Không cần phải tranh cãi với họ ở đó làm gì, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ là gặp ông Westley và bàn bạc chuyện hợp tác”.
Khương Vy Nhan giải thích.
Nghe thấy vậy, Tô Tĩnh gật đầu, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Khương Vy Nhan.
Ngay sau đó bọn họ đã đến cửa chính của khách sạn.
Lúc này Khương Vy Nhan mới biết số người đến bàn chuyện hợp tác với ông Westley nhiều không đếm xuể!
Toàn bộ lối vào khách sạn, bao gồm cả sảnh bên trong đều đã chật cứng người!
Chỗ này cũng phải hơn trăm người!
Cô và Tô Tĩnh không thể chen vào được, chỉ đành đứng từ xa quan sát, trong lòng lo lắng.
“Hic, sếp Khương, làm sao bây giờ, nhiều người quá đi thôi, chúng ta đợi đến lúc nào mới được gặp ông ấy đây”.
Tô Tĩnh lo lắng hỏi.
Khương Vy Nhan cũng hơi cau mày.
Lúc này, bố con Khương Văn Kỳ cùng với hai người đàn ông mặc vest đi tới, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Khương Vy Nhan, người đang đứng đợi sau đám đông.
Khương Văn Kỳ chống tay, nhếch mép cười: “Khương Vy Nhan, cô cứ ở đây từ từ mà đợi đi, chúng tôi có thư mời vào bên trong đấy”.
Nói xong, Khương Văn Kỳ lấy ra lá thư mời của mình và khoe nó trước mặt Khương Vy Nhan.
Khương Mỹ Nghiên khoanh hai tay trước ngực, cười khinh bỉ: “Ha ha, mở được cái công ty nhỏ thì đã tự coi mình là sếp rồi? Trò cười! Chuyện làm ăn cô còn kém xa, từ từ mà học đi!”
Nói xong, Khương Văn Kỳ đưa Khương Mỹ Nghiên và hai người đàn ông đi vào cửa, sau khi bảo vệ xác minh xong, bọn họ được phép tiến vào bên trong.
Trước khi đi vào, Khương Mỹ Nghiên còn vẫy tay thể hiện với Khương Vy Nhan.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tĩnh tức giận giậm chân, nói: “Sếp Khương, bọn họ thật quá đáng, chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Khương Vy Nhan cũng không ngờ rằng Khương Văn Kỳ lại có thư mời, trong mắt lóe lên một tia hụt hẫng, nhưng vẫn kiên cường nói: “Đợi đi”.
Sau đó là cả một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng.
Tuy nhiên, không lâu sau, bố con Khương Văn Kỳ và phiên dịch viên đã bị đuổi ra khỏi khách sạn.
Nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ, Tô Tĩnh lập tức hiểu ra, cười nhạo: “Ha ha, còn tưởng oách thế nào, cuối cùng vẫn bị người ta đuổi ra đấy thôi”.
Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên tức giận chỉ vào Tô Tĩnh chửi bới: “Này, cô là ai thế? Có tư cách gì mà nói chúng tôi trong khi các cô vẫn chưa được vào?”
“Chuyện này không chắc”.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Khương Vy Nhan.
Mọi người nghe thấy liền quay sang liền nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã đứng ở đó.
“Chồng à, sao anh lại đến đây?”, Khương Vy Nhan ngạc nhiên hỏi.
“Đến xem chút”, Tiêu Chính Văn bình thản trả lời.
Sau đó anh lạnh lùng nhìn bố con Khương Văn Kỳ, nói: “Vừa nãy mấy người nói cô ấy đến cửa cũng không được vào à?”
“Hừ! Đương nhiên rồi, ông Westley không phải là kiểu người mà chó mèo nào cũng gặp đâu! Đừng tưởng mở được cái công ty bé tí mã đã cho rằng mình oách lắm rồi!”
Khương Mỹ Nghiên khoanh tay trước ngực, sắc mặt khinh thường nói.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại nói: “Vậy à, vậy chúng ta cá cược đi, nếu như Khương Vy Nhan lấy được hợp đồng với ông Westley, mấy người nên làm gì nhỉ?”
Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên ngây người ra, sau đó bật cười ha hả: “Trò cười! Dựa vào cô ta sao? Xứng à? Nếu như cô ta lấy được hợp đồng, Khương Mỹ Nghiên tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô ta trước mặt tất cả mọi người!”
“Được, nhớ lời cô nói đấy!”, Tiêu Chính Văn bình thản đáp.
Khương Mỹ Nghiên vẫn bộ dạng giễu cợt không ngớt, nói: “Tiêu Chính Văn, anh đã không còn là vua Bắc Lương rồi, anh đừng hòng dọa tôi, ông Westely là đội đầu tư nước ngoài, nếu như muốn dùng thân phận chủ soái Bắc Lương trước đây của anh để đàm phán e rằng không có tác dụng đâu”.
Tiêu Chính Văn nhún vai, nói: “Không cần phức tạp như vậy”.
Vừa dứt lời, một doanh nhân nước ngoài bước ra khỏi cửa, hét lớn: “Xin hỏi, vị nào là Khương Vy Nhan?”
Nghe thấy người đó gọi tên mình, Khương Vy Nhan vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tô Tĩnh đã giơ tay hét lớn: “Ở đây, ở đây ạ… Là sếp Khương của chúng tôi”.
Sau đó, vị doanh nhân nước ngoài kính cẩn bước ra khỏi đám đông và nói với Khương Vy Nhan: “Cô Khương, xin chào cô, vì có chút chuyện cần giải quyết nên tới muộn rồi, mời cô đi theo tôi lên lầu, chủ tịch Westley của chúng tôi đợi cô một lúc lâu rồi”.