TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 525

Chương 525: Ông cụ đổ bệnh nặng

Khương Mỹ Nghiên ngẩn người ra, vẻ mặt đau khổ: “Bố…”

“Quỳ xuống!”

Khương Văn Kỳ trầm giọng hét lớn!

Phịch!

Khương Mỹ Nghiên không cam tâm quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn: “Xin lỗi, vừa nãy là do tôi sai, tôi xin lỗi hai người”.

Khương Văn Kỳ ở bên cạnh lập tức nở nụ cười nịnh hót: “Tiêu Chính Văn, như vậy đã được chưa? Con gái tôi đã xin lỗi rồi”.

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, lập tức kéo Khương Vy Nhan rời đi.

Ở đằng sau, Khương Văn Kỳ vội vàng hét lớn: “Tiêu Chính Văn, Vy Nhan, ngày mai bác đến bàn chuyện hợp đồng nhé!”

Cho đến khi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi, sắc mặt Khương Văn Kỳ lúc này mới sầm xuống!

Khương Mỹ Nghiên cũng nhanh chóng đứng dậy, tức giận hừ lạnh, nói: “Bố, vì sao bố lại bắt con quỳ xuống thế! Thật sự quá mất mặt, một con đàn bà chết tiệt như cô ta thì dựa vào đâu chứ!”

Khương Văn Kỳ quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói: “Con cho rằng cô ta vẫn còn là Khương Vy Nhan trước đây sao? Không nhìn thấy nhà cô ta không coi nhà họ Khương ra gì à, không coi người bác cả này ra gì à?”

“Mau theo bố quay về, nói chuyện này với ông cụ”.

Nói xong, Khương Văn Kỳ quay đầu lên xe, nhanh chóng cùng Khương Mỹ Nghiên quay về nhà họ Khương.

Lúc này, ông cụ đang ngồi ở trong sân, nhìn thấy hai bố con Khương Văn Kỳ quay lại, vội vàng hỏi: “Sao rồi, đã gặp được ông Westley chưa?”

Sắc mặt Khương Kỳ khó coi vô cùng, quỳ phịch xuống trước mặt ông cụ, khóc lóc nói: “Bố, con trai bất tài! Ông Westley không chịu gặp nhà họ Khương chúng ta, ngược lại lại gặp Khương Vy Nhan, còn ký hợp đồng với cô ta! Bây giờ, hàng trăm đại diện doanh nghiệp và gia tộc nổi tiếng đều đang tranh giành hợp tác với Khương Vy Nhan… Tu Hà bây giờ không còn chỗ đứng cho nhà họ Khương chúng ta nữa rồi…”

Nghe thấy vậy, Khương Thái Xương tức giận đứng lên, toàn thân run rẩy nói: “Gì… gì cơ? Khương Vy Nhan và ông Westley ký hợp đồng hợp tác với nhau rồi à? Cô ta… cô ta phản bội nhà họ Khương chúng ta sao?”

“Vâng, vâng ạ, bố, Khương Vy Nhan tự mình thành lập một công ty, cũng không biết cô ta đã thực hiện giao dịch gì với đội doanh nghiệp nước ngoài của ông Westley mà lại ký hợp đồng được với bọn họ”.

Khương Văn Kỳ khóc lóc chỉ trích, đúng là một diễn viên thực lực.

Khương Mỹ Nghiên ở đằng sau cũng quỳ xuống đất, khóc lóc phụ họa theo.

Khương Thái Xương tái mét mặt mũi, biểu cảm vô cùng kích động, tức giận nói: “Giỏi, Khương Vy Nhan giỏi lắm! Muốn tuyệt đường sống của nhà họ Khương đây mà…”

“Ặc…”

Đột nhiên, ông cụ vô cùng đau đớn ôm chặt lấy tim, sau đó trợn tròn mắt, ngã xuống đất!

“Bố, bố! Bố sao thế? Mau gọi bác sĩ!”

“Ông nội! Ông nội! Ông đừng dọa Mỹ Nghiên mà…”

Chẳng bao lâu, tin tức ông cụ Khương bị bệnh nặng đã lan truyền khắp nhà họ Khương.

Ông cụ cũng được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện.

Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vừa về nhà thì đã nhận được điện thoại của Khương Học Bác.

“Vy Nhan, mau tới bệnh viện, ông nội sắp không ổn rồi…”, Khương Học Bác lo lắng hét lớn.

“Gì cơ? Ông nội không ổn rồi á?”

Khương Vy Nhan cả kinh một hồi.

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi, mau đưa em tới bệnh viện, ông nội không ổn rồi…”

Tiêu Chính Văn cau mày, không chậm trễ, vội vàng gọi xe đưa Khương Vy Nhan đến bệnh viện.

Ở bệnh viện.

Ba người nhà Khương Văn Kỳ và Khương Học Bác đều đang đứng vây quanh phòng bệnh.

Sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lúc này, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vội vàng đi tới.

“Bố, ông nội sao rồi”, Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.

Dù sao cũng là ông nội mình, lão ta xảy ra chuyện, Khương Vy Nhan không thể không lo lắng được.

Khương Học Bác lắc đầu thở dài: “Không rõ nữa, đang được cấp cứu”.

“Hừ! Khương Vy Nhan, cô còn mặt mũi tới đây à? Đều là tại cô khiến bệnh đau tim của ông nội tái phát!”

Khương Mỹ Nghiên đột nhiên lao ra, chửi vào mặt Khương Vy Nhan chửi bới.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn sầm xuống, lạnh lùng nói: “Khương Mỹ Nghiên, chú ý lời nói của cô!”

Một câu nói khiến Khương Mỹ Nghiên sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng lùi lại vài bước.

Sau đó, cô ta lại hét lên: “Sao nào, Tiêu Chính Văn, anh muốn động tay động chân ở đay à? Trước đây anh là chủ soái Bắc Lương nhưng giờ thì không phải nữa rồi! Anh đừng có lấy cái chức danh đó của mình ra dọa nạt người khác!”

Tiêu Chính Văn cau mày.

Khương Văn Kỳ lúc này đột nhiên đứng ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Mỹ Nghiên, quát: “Đủ rồi!”

Sau đó, ông ta lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Vy Nhan, lần này ông cụ hoàn toàn là bị cô chọc cho tức chết đấy!”

“Cháu?”, Khương Vy Nhan ngây người.

Ánh mắt Khương Văn Kỳ sắc nhẹm, tiếp tục nói: “Ông cụ biết cô tự mình mở công ty, còn hợp tác với ông Westley, tức giận đến mức cơn đau tim tái phát, trước khi ngất đi còn hét lớn, cô làm như vậy là tuyệt đường sống của nhà họ Khương!”

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan rơi vào trầm mặc.

Từ Phân nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên, vội đi tới hỏi: “Con gái, con tự mình mở công ty rồi à? Còn ký hợp đồng với thương nhân nước ngoài sao?”

Khương Vy Nhan gật đầu.

“Ái chà, con gái của tôi xuất sắc quá!”

Từ Phân lập tức vỗ đùi, vui sướng hét lên một tiếng, sau đó quay sang Khương Văn Kỳ, lạnh lùng nói: “Khương Văn Kỳ, lời vừa rồi anh nói là không đúng! Cái gì mà bảo Khương Vy Nhan nhà chúng tôi làm cho ông cụ tức đến mức phát bệnh chứ! Là do các người bất tài, không mang được hợp đồng về, bây giờ ông cụ đổ bệnh rồi, mấy người lại đổ hết lên đầu con bé? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

Khương Vy Nhan cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Từ Phân lại đứng ra nói giúp mình.

Không chỉ riêng cô, Khương Thần ở bên cạnh đang chơi điện thoại lúc này cũng đứng cạnh Khương Vy Nhan, nói: “Đúng vậy! Chị cháu dựa vào thực lực mà dành được hợp đồng! Mấy người không làm được thì cũng đừng ngậm máu phun người chứ!”

Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh xem trò vui, gia đình này đúng là lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Khương Văn Kỳ sa sẩm mặt mày, tiếp lời: “Mấy người nói gì cơ? Ông cụ đổ bệnh chính là vì Khương Vy Nhan, nếu không phải cô ta cướp hợp đồng của chúng tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì vậy sao?”

“Cướp cái con khỉ, Khương Văn Kỳ, tôi thấy anh chỉ là đang đố kỵ mà thôi!”

Hai gia đình lập tức lao vào cãi nhau.

 

Lúc này, một nữ y tá đi tới, lạnh lùng nói: “Cãi nhau cái gì! Ở đây là bệnh viện, còn cãi nữa đuổi hết mấy người ra ngoài đấy!”

Hai nhà nhanh chóng im bặt nhưng vẫn không quên liếc xéo nhau.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, Khương Văn Kỳ lo lắng bước lên hỏi: “Bác sĩ, bố tôi thế nào rồi”.

Bác sĩ nói: “Cũng may được đưa tới bệnh viện kịp thời, tuy nhiên, sức khỏe ông cụ vẫn còn rất yếu, cần phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian”.

Khương Văn Kỳ lập tức đồng ý: “Vâng, vâng ạ”.

Một lúc sau, hai gia đình tiến vào phòng bệnh của ông cụ.

Khương Thái Xương cũng đã tỉnh dậy sau cơn mê, đeo mặt nạ thở và đưa bàn tay run rẩy của mình ra.

Khương Văn Kỳ lập tức tiến liên trước, cầm tay ông cụ, nói: ‘Bố, bố muốn nói gì?”

“Vy… Vy Nhan…”, Ông cụ yếu ớt nói.

Sắc mặt Khương Văn Kỳ sầm xuống, đứng dậy, nói với Khương Vy Nhan ở đằng sau: “Ông cụ gọi cô”.

Khương Vy Nhan bước tới, nắm tay của Khương Thái Xương, rơm rớm nước mắt, nói: “Ông nội, ông muốn nói gì ạ”.

Khương Thái Xương yếu ớt nói: “Vy Nhan à, ông nội xin lỗi cháu, tuy nhiên cháu không thể tuyệt đường sống của nhà họ Khương được, lần hợp tác này, ông nội xin cháu, đưa cho nhà họ Khương đi…”

Đọc truyện chữ Full