TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 543

Chương 543: Ông nội là Thiên Long Nguyên Soái

Xích Diệm Vương cười lạnh lùng, nói: “Không ngờ tôi lại thua, nhưng Tiêu Chính Văn, cậu đừng vội vui mừng. Nếu như cậu giết tôi ở đây thì chính là phản bội Thiên Tử, phản bội Hoa Quốc”.

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi sẽ không giết ông, bởi vì ông là Xích Diệm Vương, là chủ soái đương nhiệm của Bắc Lương! Tôi chỉ cần ông đồng ý với tôi một chuyện”.

“Chuyện gì?”, Xích Diệm Vương hỏi, lúc này gương mặt hắn đã bê bết máu.

“Tôi muốn dẫn tám người từ Long Nhất đến Long Bát và Hoa Hồng Đỏ rời khỏi Bắc Lương”, Tiêu Chính Văn trả lời.

Nghe vậy, sắc mặt Xích Diệm Vương trở nên u ám, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng nói: “Tôi đồng ý với cậu”.

Nghe thấy vậy, sát khí dày đặc trên người Tiêu Chính Văn mới dần biến mất.

Xích Diệm Vương nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn rồi cười gằn nói: “Thật không ngờ người tài đâu đâu cũng có, cậu mới hơn hai mươi tuổi mà đã đạt được thực lực như vậy, đúng là quái vật. Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, núi cao còn có núi cao hơn, số người lợi hại hơn cậu vẫn còn rất nhiều. Chủ soái tuyệt đối không phải là mạnh nhất”.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt lạnh như băng, nói: “Ông muốn nói gì?”

Xích Diệm Vương cười đáp: “Tôi đã nghe ngóng được một số bí mật liên quan đến thân thế của cậu”.

Thân thế của mình?

Tiêu Chính Văn nhướn mày, hỏi: “Thân thế gì cơ?”

“Chân tướng phía sau việc nhà họ Tiêu bị bốn gia tộc lớn tiêu diệt”, Xích Diệm Vương nói.

Bốn gia tộc lớn?

Tâm trạng của Tiêu Chính Văn liền trở nên căng thẳng, truy hỏi: ”Chân tướng gì?”

Xích Diệm Vương nhìn thấy Tiêu Chính Văn sốt ruột như vậy thì bật cười ha ha, nói: “Quả nhiên cậu vẫn chưa biết. Cậu có thể đi hỏi tứ lão Long Các xem bọn họ còn giấu giếm cậu chuyện gì hay không”.

Tứ lão Long Các?

Tiêu Chính Văn cau mày, trong đáy mắt chợt loé lên một tia sáng phức tạp.

Xích Diệm Vương nói: “Còn về những chuyện tôi có thể nói cho cậu biết cũng không nhiều, việc nhà họ Tiêu bị bốn gia tộc lớn tiêu diệt có liên quan đến một cuốn sách đã được lưu truyền hàng nghìn năm”.

“Sách gì?”

“Thiên Sơn Thư Lục!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn càng nhíu mày chặt hơn.

Anh chưa nghe nói đến cuốn sách này bao giờ.

“Ha ha, tôi đã đoán là cậu cũng không biết, Tiêu Chính Văn, gánh nặng trên người cậu quá nhiều rồi, muốn biết nhiều hơn thì chỉ còn cách đến Long Các, có những chuyện mà cậu không thể ngờ nổi đâu”, Xích Diệm Vương cười khẩy nói.

Tiêu Chính Văn nhìn Xích Diệm Vương bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người bước nhanh ra khỏi toà nhà của tổng bộ chiến khu – nơi đã bị đập phá tan tành từ lâu.

Đến cửa chính.

Hoa Hồng Đỏ lo lắng và kích động xông tới, ôm chặt lấy Tiêu Chính Văn lúc này đã bị thương, vừa khóc vừa nói: “Anh Tiêu, anh không sao, thật may quá!”

Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào lưng Hoa Hồng Đỏ, an ủi: “Được rồi, những người khác đều đang nhìn kia kìa”.

Lúc này Hoa Hồng Đỏ mới ngại ngùng buông tay ra, lau nước mắt rồi nói: “Chủ soái, anh đã nói gì với Xích Diệm Vương thế?”

Tiêu Chính Văn giơ tay vỗ nhẹ lên vai Hoa Hồng Đỏ, nói: “Kể từ hôm nay trở đi, cô và mấy người từ Long Nhất đến Long Bát đều được đi theo tôi!”

“Cái gì? Thật sao?”

Hoa Hồng Đỏ mở to mắt, vui sướng nhảy cẫng lên.

“Tốt quá rồi! Chủ soái, chúng tôi biết anh sẽ không bỏ mặc chúng tôi mà”, Hoa Hồng Đỏ hô lên.

Tiêu Chính Văn nhìn sang Long Lân, nói: “Cậu và Hoa Hồng Đỏ cùng nhau thu xếp, lập tức chuyển ba anh em đang nằm viện về bệnh viện chiến khu Tu Hà. Ngoài ra cũng phải nhanh chóng thông báo đến những người khác”.

“Rõ, thưa Long Vương”, Long Lân đáp lời.

Sau đó, Tiêu Chính Văn tự mình lái một chiếc xe quân sự đến Long Kinh!

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn đã tới trước cửa chính Long Các.

Sau khi mấy tên bảo vệ nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì lập tức chào hỏi: “Vua Bắc Lương”.

“Tứ lão đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Bảo vệ trả lời: “Tứ lão đã tới Thiên Tử Các rồi ạ”.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy thì tôi đợi ở đây”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn liền đứng trước cửa, im lặng chờ đợi.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe riêng chở tứ lão từ đầu đường dần dần tiến lại rồi dừng trước cửa chính.

Tần Hán Quốc là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đứng trước cửa, xuống xe rồi vui mừng kêu lên: “Thằng nhóc này, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm chúng tôi rồi”.

Tiêu Chính Văn bật cười, chào hỏi tứ lão, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề: “Ông Tần, lần này tôi đến là có chuyện muốn hỏi mọi người”.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Tiêu Chính Văn, Tần Hán Quốc quay đầu nhìn về phía mấy người Giang Vạn Long.

Giang Vạn Long cau mày, dường như dự cảm được điều gì, lên tiếng: “Đi vào rồi nói”.

Dứt lời, năm người tiến vào phòng họp cơ mật nhất của Long Các.

Sau khi bước vào, Tần Hán Quốc nhìn thấy trên người Tiêu Chính Văn có nhiều vết thương liền hỏi: “Mấy vết thương trên người cậu là sao thế?”

“Do đánh nhau với Xích Diệm Vương”, Tiêu Chính Văn bình thản trả lời.

“Cậu thắng à?”, Bành Chấn Quốc hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Thắng rồi”.

Nghe vậy, Tần Hán Quốc, Bành Chấn Vũ và Chu Sơn Hà đều vui vẻ nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Không hổ là bộ mặt của Long Các! Oai quá đi!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Nhưng Xích Diệm Vương đã nói với tôi một số chuyện, bây giờ tôi có hai vấn đề muốn hỏi mọi người”.

Nghe thấy vậy, tứ lão đều trầm mặc, Giang Vạn Long cau mày, nói: “Hai vấn đề gì thế?”

“Thân thế của tôi và cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục”.

Tiêu Chính Văn nói.

Nghe vậy, bốn các lão đều hít một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau.

Tần Hán Quốc lập tức cười nói: “Thằng nhóc thối này, cậu đang nói gì thế?”

“Ông Tần, ông đừng lừa tôi nữa, hôm nay tôi nhất định phải biết đáp án”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

Giang Vạn Long thở dài một hơi, xoay người, quay lưng lại với Tiêu Chính Văn, nói: “Chuyện đã đến nước này rồi thì chúng tôi cũng không giấu cậu nữa”.

“Tiêu Chính Văn, cậu phải biết rằng nhà họ Tiêu năm xưa từng là một trong năm gia tộc lánh đời hàng đầu Hoa Quốc, tên tuổi thậm chí còn lớn mạnh hơn nhiều so với bốn gia tộc lớn bây giờ”.

 

Tiêu Chính Văn sững sờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Gì cơ? Nhà họ Tiêu là một trong số các gia tộc lánh đời hàng đầu ư?”

Giang Vạn Long gật đầu nói: “Không sai! Các thế hệ nhà họ Tiêu đều là công thần tài năng của Hoa Quốc, biết bao thế hệ đều quyết sống chết vì Hoa Quốc! Không ngôn ngữ nào có thể miêu tả hết sự huy hoàng của nhà họ Tiêu năm đó! Cậu chỉ cần biết rằng những bia đá vô danh đặt trước cửa Thiên Tử Các là để tưởng nhớ các vong hồn của nhà họ Tiêu, cũng gọi là bảng công trạng của nhà họ Tiêu!”

“Ông nội cậu – Tiêu Long, cũng là Binh Mã Đại Nguyên Soái đầu tiên được quyền lãnh đạo một triệu đại quân của Hoa Quốc trong một trăm năm trở lại đây, hiệu là Thiên Long Nguyên Soái!”

Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn hoàn toàn chấn động!

Ông nội mình lại là Thiên Long Nguyên Soái!

Từ trên xuống dưới Hoa Hạ, có ai không biết Thiên Long Nguyên Soái chứ?

Binh Mã Đại Nguyên Soái của một triệu đại quân, là người đứng đầu thập đại công thần gây dựng nên Hoa Quốc!

Một đời, công trạng nhiều vô kể, trăm trận trăm thắng!

Chỉ có điều sau này nội bộ Hoa Quốc xảy ra một sự kiện lớn, từ đó, danh hiệu Thiên Long Nguyên Soái trở thành điều cấm kị, tất cả mọi người đều không dám tuỳ tiện nhắc tới!

Cứ nhắc đến là đều phạm phải tội chết!

Bây giờ, Giang Vạn Long lại nói với Tiêu Chính Văn ông nội của anh chính là Thiên Long Nguyên Soái năm xưa!

Trong phút chốc, Tiêu Chính Văn chưa thể tiếp nhận nổi, hỏi: “Ông Giang, chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao ông nội tôi lại là Thiên Long Đại Nguyên Soái năm xưa, nếu đã như vậy, tại sao nhà họ Tiêu lại bị bốn gia tộc lớn liên kết tiêu diệt?”

Đọc truyện chữ Full