TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 548

Chương 548: Chết

Tiêu Chính Văn đã từng nghe đến tên của băng nhóm này.

Nghe đồn rằng, người đứng sau bảo kê là người cấp trên rất có máu mặt.

Vì vậy những năm gần đây, thành viên của bang Thanh Xà mới có thể tác oai tác quái như vậy, tạo dựng tên tuổi trong các tầng lớp xã hội, trên tay dính không ít máu tươi, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng.

“Đúng rồi, những người khác đã đón vợ anh, đang trên đường quay về”.

“Tốt”.

Ngón tay Tiêu Chính Văn gõ nhẹ trên mặt bàn, như đang đếm ngược thời gian.

Hai phút sau, thuộc hạ báo cáo tiếp.

“Long Vương, đã xác định được hành tung của người phụ nữ kia, cô ta đậu xe ở trước cửa một quán bar trên phố bar”.

“Quán bar đó ở đâu?”

“Quán bar Nghê Uyển phố Thần Lộ”.

“Được”.

Tiêu Chính Văn chẳng nói chẳng rằng, nhưng đôi mắt lại bừng lên ngọn lửa giận.

Anh bình tĩnh đứng lên, nâng tay lên rồi nhẹ nhàng đấm xuống bàn, tuy nhẹ mà có lực.

Giết!

Đây là tín hiệu “giết”!

Ngay cả thuộc hạ của Tiêu Chính Văn đã nhiều lần thấy anh một mình đấu với vạn quân địch, nhưng khí thế lần này không giống với những lần trước.

Giống như đêm trước khi núi lửa phun trào!

Chẳng mấy chốc.

Một mình Tiêu Chính Văn đến trước cửa quán bar Nghê Uyển trên phố Thần Lộ.

Bây giờ vẫn là sáng sớm.

Tất cả các quán bar vừa đóng cửa không lâu, có lẽ công việc quét dọn vẫn chưa xong.

Tiêu Chính Văn nhướng mày liếc bảng hiệu quán bar Nghê Uyển, vẫn sáng đèn.

Anh nhìn xuống, thấy hai tượng đá kỳ lân trước cửa quán bar.

“Hừ”.

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, bước lên phía trước, bất thình lình giơ cao cánh tay.

Rầm!

Vài tiếng động lớn liên tiếp, tượng đá kỳ lân liền vỡ vụn.

Những mảnh đá bị vỡ đó như thể mọc thêm mắt, đồng loạt bay về phía bảng hiệu!

Lách cách!

Biển hiệu bằng kim loại rơi xuống đất.

Tiêu Chính Văn tiếp tục giẫm lên, dùng sức giẫm mạnh chân lên đó…

Trước cửa quán bar, đột nhiên truyền tới một luồng gió lạnh.

Bầu không khí cực kỳ u ám.

Động tĩnh lớn như vậy mà bên trong cửa lại không có chút phản ứng nào.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, liếc thấy vài người lặng lẽ thò đầu ra từ mấy quán bar kế bên.

Duy chỉ có quán bar Nghê Uyển này như một nơi không người.

Anh nhướng mày, liếc nhìn cửa lớn khép hờ rồi nhấc chân đạp tung nó ra.

Nhưng lúc anh vừa bước vào nửa bước, đột nhiên anh lùi về phía sau, cả người bay lên hình xoắn ốc, sau đó là cú xoay người đẹp mắt!

Bụp!

Tiêu Chính Văn tiếp đất vững vàng, vẫn đứng ngoài cửa, chỉ nhướng mày liếc cánh tay trái của mình.

Trên vai có thêm một vết xước, tuy rằng chưa chạm đến máu thịt, nhưng nếu vừa nãy chỉ chậm nửa phút thôi, chỉ sợ cánh tay anh đã bị phế bỏ.

Ha ha.

Thú vị đấy.

Tiêu Chính Văn thầm cười nhạt, kiễng chân, một mảnh bảng hiệu bị vỡ lúc nãy như mọc thêm cánh, vững vàng nằm trong lòng bàn tay anh.

Sau đó, anh dùng sức ném!

Vèo!

Âm thanh mang theo sát khí, mảnh bảng hiệu vỡ đó bay vào trong quán bar tối đen như mực phía trước.

Trong quán bar, đột nhiên truyền đến một tiếng hự.

Sau đó, bất chợt có tiếng bước chân hoảng loạn.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lúc này mới yên tâm bước vào bên trong.

“Cộp cộp cộp!”

Tiếng bước chân như đi vào nơi không người, làm người ta phải ớn lạnh.

Cuối cùng, Tiêu Chính Văn dừng lại, lạnh lùng nói: “Nếu đã phân thua thắng bại, tại sao không dám ra mặt? Thua dưới tay tôi, chi bằng bây giờ xuất hiện để tôi dạy cô, tránh sau này cô đỡ hại người, vẫn chỉ biết mỗi hai chiêu đánh lén kia!”

Lời khiêu khích vừa dứt, một tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông truyền tới.

Cười xong, người đó mới dừng lại rồi nói: “Chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, nghe danh đã lâu”.

Đó là giọng nói của một phụ nữ, mang theo vài phần ma mị và ớn lạnh.

Nó không khác gì cái cảm giác ở trước cửa quán bar khi nãy.

Nhưng chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy người.

Phía trước tối đen như mực, chỉ còn lại hơi rượu lạnh.

“Cô là bà chủ của quán bar Nghê Uyển à?”, Tiêu Chính Văn thận trọng nhìn xung quanh, dò hỏi.

“Tôi sao?”

Người phụ nữ cười càng lớn: “Vậy chẳng phải đang tâng bốc tôi sao? Người bình thường sao có thể làm chủ quán bar Nghê Uyển được chứ?”

Vừa dứt lời, một ánh sáng chợt lóe lên từ trên tầng hai, sắc bén như dao.

Sau đó, một bóng dáng uyển chuyển xuất hiện trong màn sáng.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn không rõ khuôn mặt người phụ nữ đó, không có gì bất ngờ thì đó chính là người phụ nữ đâm vào đuôi xe Khương Vy Nhan.

Vóc dáng cũng không tệ.

“Vừa nãy bị biển hiệu của các người làm bị thương, cảm giác thế nào?”

Lúc nói, Tiêu Chính Văn đã phát hiện ra lối đi lên tầng hai qua một tia sáng nhỏ phản chiếu trên ly rượu.

“Không tệ”, người phụ nữ trả lời: “Anh đừng cho rằng anh thuận lợi vào được trong này thì tôi sẽ thua, cuộc đọ sức giữa tôi và anh còn chưa bắt đầu đâu, không nói nữa, hãy nghĩ xem con gái anh bây giờ đang trong tay ai, anh cũng nên biết tiếp theo phải làm những gì”.

Cháy nhà ra mặt chuột.

Người phụ nữ này cũng không che giấu nữa.

Na Na đang nằm trong tay đám người này.

Tiêu Chính Văn khẽ nhếch môi, đối mặt với kẻ địch, anh thích nhất là kiểu không biết rõ tình hình như thế này!

Đột nhiên, cả người Tiêu Chính Văn như cung tên đã lên dây, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt để chạy như bay lên tầng hai, trong nháy mắt đã nhẹ nhàng tiếp đất ngay trước mắt người phụ nữ!

“A!”

Người phụ nữ đó hít sâu một hơi khí lạnh, không nhịn được hét lên kinh hãi.

Trong nháy mắt, cô ta và Tiêu Chính Văn chỉ cách nhau nửa bước chân.

“Quả nhiên có bản lĩnh, nhưng con gái anh trong tay chúng tôi, tôi khuyên anh đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không…”

Người phụ nữ đó không nói tiếp nữa, cứ như thể đã nắm chắc phần thắng.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mới nhìn rõ dáng vẻ của cô ta.

Chỉ tính khuôn mặt và vóc dáng thì không kém gì Khương Vy Nhan, đặc biệt là đường cong đủ tinh tế kia, ở khu hộp đêm này cũng đủ khiến không ít đàn ông mê mẩn.

Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Chính Văn rơi trên ngón tay của cô ta.

Mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng buông thõng trên người, móng tay dài màu đỏ lộ ra hơi thở có phần quái dị, ngón tay áp út bên phải còn đeo một chiếc nhẫn, đầu rắn khéo léo chưa bị bào mòn như thể chiếc lưỡi thèm khát máu tanh đang thè ra.

“Quả nhiên là một con rắn tốt”, Tiêu Chính Văn đột nhiên cười nói.

Nghe thấy vậy, người phụ nữ đó trố mắt, giễu cợt: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.

Nói xong, tay phải cô ta vô thức đặt ra sau lưng.

“Không hiểu ư?”

Tiêu Chính Văn đột nhiên bước lên phía trước, cả người như một ngọn núi bao trùm lên, khiến người phụ nữ càng chìm trong bóng tối.

Ánh mắt người phụ nữ đó đột nhiên lóe lên.

“Anh… anh… anh làm gì vậy! Bị vợ anh nhìn thấy, chỉ sợ anh có tám cái miệng cũng không giải thích nổi đâu!”

“Cô đang sợ gì vậy?”

Câu nói Tiêu Chính văn mang theo sự giễu cợt, sau đó đột nhiên anh duỗi cánh tay ra ôm lấy eo người phụ nữ, đầu ngón tay linh hoạt không chút do dự chạm vào đối phương, chính xác chạm vào chiếc nhẫn khắc con rắn lục kia!

“A, cô cũng khá đẹp đấy, nhưng trái tim quá đen tối rồi”.

Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng, chút giễu cợt trong mắt ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương!

Ngay cả người phụ nữ vốn muốn so tài với anh bây giờ cũng không khỏi rùng mình, muốn thoát ra nhưng đã quá muộn!

 

Bịch bịch bịch!

Liên tiếp ba đòn.

Tiêu Chính Văn không hề nương tay đánh vào hai tay trái phải và bụng người phụ nữ kia!

Mỗi đòn đều không chút nể tình!

Hai mắt người phụ nữ trợn ngược, liên tục lùi về sau, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khó tin: “Anh… sao lại ác độc như vậy? Đường đường là một đàn ông mà lại ức hiếp một phụ nữ!”

“Phụ nữ?”

Tiêu Chính Văn: “Dám động vào con gái tôi, trong mắt tôi chính là người chết, dù nam hay nữ thì có gì khác nhau chứ?”

Dứt lời, anh dồn lực vào đầu ngón tay, đột nhiên giơ lên.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay biến thành dao sắc vừa vặn chạm vào chính giữa hai lông mày của người phụ nữ!

Chỉ suýt nữa thôi là người trước mắt có thể trở thành người đẹp chết yểu rồi.

“Các cô đưa Na Na đi đâu rồi? Trong vòng mười giây phải trả lời, nếu không làn da đẹp đẽ này của cô sẽ phải hứng chịu hậu quả”.

Người phụ nữ vô thức run lên.

Nửa đời này của cô ta, trên tay đã dính máu tươi của biết bao nhiêu người.

Nhưng đây là lần đầu không thấy vết dao, không thấy máu súng, mà lại cảm nhận rõ ràng hơi thở của sự chết chóc.

Người đàn ông trước mặt cô ta không thể chọc vào!

Cho dù có tám cái mạng cũng vậy!

“Năm, bốn, ba…”

Tiêu Chính Văn đếm ngược sắp kết thúc.

Người phụ nữ vội vàng mở miệng: “Số 48 phố Thương Vân”.

Dứt lời, cô ta bỗng nhiên nói thêm: “Đừng giết tôi”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười.

Anh từ từ hạ tay, nói khẽ: “Tôi cũng không nói là sẽ không giết cô”.

Dứt lời.

Người phụ nữ chỉ cảm thấy trước mắt mình có máu lướt qua, cô ta đã không còn cơ hội thấy những thứ tươi đẹp trên thế gian này nữa…

Đọc truyện chữ Full