TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 553

Chương 553: Quỳ xuống đón tiếp

Ngô Kỳ Lôi nghe thấy thế thì sầm mặt xuống.

Đối phương đúng là vênh váo quá, đây rõ ràng là muốn đối đầu với Ngô Kỳ Lôi ông ta và bang Thanh Xà.

“Người anh em, cậu thực sự muốn làm vậy sao? Không nể mặt bang Thanh Xà chút nào à? Các cụ có câu phép vua còn thua lệ làng, bang Thanh Xà chính là người đứng đầu của thành phố Thanh Sơn, còn cậu nghĩ mình là vua sao?”

Ngô Kỳ Lôi hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi khuyên cậu hãy nghĩ cho kĩ hậu quả khi đối đầu với bang Thanh Xà chúng tôi đi”.

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì đứng dậy, bước từng bước tới trước mặt Ngô Kỳ Lôi, giơ chân lên đá ông ta bay ra, va vào quầy rượu bên cạnh.

Rượu vang vương vãi đầy đất.

“Phụt!”

Ngô Kỳ Lôi phun ra một ngụm máu, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt oán độc.

Còn anh lại lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Có phải là vua hay không, ông cứ thử sẽ biết. Nhưng tiếc là, chắc ông không còn cơ hội nữa”.

Ngô Kỳ Lôi nghe thấy vậy, bỗng cả người run rẩy, hỏi ngược lại: “Cậu… cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là thành phố Thanh Sơn, nếu cậu dám làm gì tôi, thì chắc chắn không bước ra nổi hộp đêm này đâu”.

Ngô Kỳ Lôi đã thấy sợ, bởi vì ông ta đã nhìn ra được sát khí rất đáng sợ trong mắt Tiêu Chính Văn.

Đối phương thực sự muốn lấy mạng của ông ta.

“Vậy sao? Ông nhìn ra ngoài xem tôi có thể bước ra khỏi hộp đêm này hay không”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

Đám bạn của Ngô Kỳ Lôi nghe thấy thế liền chạy ngay đến cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống, lập tức sợ đến mức cả người run rẩy.

Thậm chí, có người còn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt kinh hãi.

Có người thì ngất luôn tại chỗ.

Phóng mắt nhìn ra, ở tầng dưới là biển người màu xanh lá đậm không nhìn thấy điểm cuối, tất cả đều vũ trang đầy đủ, mang theo súng ống.

Bọn họ như những thanh kiếm lạnh lẽo trong đêm, sừng sững giữa đất trời.

Sát khí tỏa ra bốn phía.

Chỗ này ít nhất cũng phải mười nghìn binh lính.

Trời ơi!

Hộp đêm bị mười nghìn binh lính bao vây rồi.

Rốt cuộc bang Thanh Xà đã động đến nhân vật tầm cỡ nào vậy?

Mười nghìn binh lính đấy!

Thực lực này đủ để tiêu diệt cả thành phố Thanh Sơn.

Ngô Kỳ Lôi nhìn thấy phản ứng của đám bạn, trong lòng cũng run rẩy, vội vàng chạy đến trước cửa sổ, cúi xuống nhìn.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, Ngô Kỳ Lôi liền chết sững.

Chấn động!

Ông ta đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hồn vía lên mây.

Những người lính này đều được vũ trang đầy đủ đó.

Tròn mười nghìn người.

Phải có thực lực mạnh đến đâu, mới có thể dẫn theo mười nghìn binh lính, vượt hơn hai trăm kilomet từ Tu Hà đến thành phố Thanh Sơn chứ?

Hơn nữa, mười nghìn binh lính vào thành phố mà không khiến binh lính canh gác của thành phố Thanh Sơn chú ý đến sao?

Vậy thì chỉ có một lời giải thích, đó chính là đẳng cấp nhiệm vụ mà mười nghìn binh lính này chấp hành cao ngang bằng với nhiệm vụ canh giữ của binh lính canh gác ở địa phương.

Đồng thời còn một khả năng nữa, đó chính là người dẫn đầu mười nghìn binh lính này có thân phận, địa vị cao bằng tổng tư lệnh của binh lính canh gác ở thành phố Thanh Sơn.

Ôi mẹ ơi!

Ngô Kỳ Lôi nghĩ đến đây thì hoảng sợ, hoảng sợ thực sự.

Ông ta quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kinh ngạc, run rẩy hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ha ha.

Tiêu Chính Văn cười đáp: “Tôi chỉ là một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Khương ở Tu Hà thôi”.

Ngô Kỳ Lôi nghe thấy vậy, cảm giác như bị vả vào mặt đôm đốp.

Mẹ kiếp, đây là sức mạnh và thủ đoạn mà một thằng ở rể vô dụng có được chắc?

Sau đó, ông ta nhíu mày nói: “Người anh em, tôi sai rồi, phải làm sao thì cậu mới tha cho chúng tôi?”

Đã đến lúc này rồi, chỉ đành nhận lỗi để được sống thôi.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, đáp: “Tha cho các ông? Cũng được thôi, tôi muốn biết kẻ chủ mưu đứng sau ra tay với con gái tôi là ai”.

Ngô Kỳ Lôi nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Ông ta nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng nghiêm trọng, nói: “Cậu nên biết, làm nghề này như chúng tôi mà bán đứng chủ thuê thì coi như tự cắt đứt đường sống”.

“Vậy sao? Nếu bây giờ ông không nói thì cũng chết thôi. Hơn nữa, ông hãy tin là, cho dù ông không nói thì tôi cũng có thể điều tra ra được. Đến lúc đó, không chỉ là ông, mà bang Thanh Xà cũng sẽ trở thành dĩ vãng của thành phố Thanh Sơn”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giữa đôi lông mày bắn ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Ngô Kỳ Lôi nhăn nhó, nghĩ một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Thực ra, tôi cũng không biết chủ thuê phía sau là ai. Nhiệm vụ này do Long Gia giao cho tôi, tình hình cụ thể chắc chỉ có Long Gia là biết rõ”.

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu mày.

Thấy Tiêu Chính Văn biến sắc, Ngô Kỳ Lôi vội vàng nói: “Nhưng tôi biết đối phương là một người có máu mặt ở Long Kinh, thân phận và địa vị rất cao, có thế lực mạnh mẽ ở Long Kinh. Tôi chỉ biết được chừng đó, bây giờ nói hết cho cậu biết rồi, mong cậu tha cho cho chúng tôi”.

Tiêu Chính Văn nghe Ngô Kỳ Lôi nói xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi anh rời đi, mười mấy binh lính trong phòng bao liền bắt hết đám người Ngô Kỳ Lôi lại.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng dưới tầng một của hộp đêm, bình thản hút một điếu thuốc, sau đó vung tay lên, nói: “Xuất phát!”

Vừa dứt lời, mười nghìn binh lính bỗng dưng cất bước, chạy thẳng đến Ngọc Đỉnh Phong.

Lúc này, trong sơn trang ở Ngọc Đỉnh Phong.

Thượng Quan Thanh Long ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt âm trầm, hỏi tên thuộc hạ trước mặt: “Vẫn chưa liên lạc được với Tứ Gia sao?”

Tên thuộc hạ kia vô cùng hoảng hốt, đáp: “Vẫn… vẫn chưa ạ”.

“Rầm!”

Một người ở bên dưới lập tức đập vào tay vịn ghế, tức giận nói: “Lão Ngô Kỳ Lôi này ngày càng hỗn xược, thế này thì coi thường đại ca quá”.

“Hừ, đại ca, có cần tôi bảo người đến hộp đêm của ông ta xem sao không?”, một người khác lên tiếng hỏi.

 

Sắc mặt Thượng Quan Thanh Long u ám, đang định mở miệng nói, thì một tên thuộc hạ vội vàng xông vào, vừa lăn vừa bò dưới đất, kêu lên: “Long Gia, Long Gia, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Thượng Quan Thanh Long nhíu mày: “Nói đi!”

Tên thuộc hạ kia thở hổn hển nói: “Vừa rồi có tin từ hộp đêm truyền tới, đám Tứ Gia bị một toán binh lính bắt đi! Hơn nữa, cả hộp đêm Thanh Sơn đã bị san bằng rồi ạ!”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người trong sảnh lớn đều há hốc miệng.

“Sao cơ? Tứ Gia bị bắt á?”

“Hộp đêm Thanh Sơn cũng bị san bằng rồi sao?”

“Có… có chuyện gì vậy? Ở thành phố Thanh Sơn, ai lại to gan bắt Tứ Gia của bang Thanh Xà chứ?”

Ai nấy đều tỏ vẻ tức giận và kinh ngạc.

Người đứng đầu là Thượng Quan Thanh Long cũng vô cùng tức giận, đập một cái khiến cái bàn vỡ vụn, gầm lên: “Được! Được lắm! Dám bắt người của bang Thanh Xà ở thành phố Thanh Sơn, bất kể hắn là ai thì tôi cũng phải băm vằm thành nghìn mảnh!”

“Người đâu! Lập tức thông báo với bên dưới, tất cả các thành viên của bang Thanh Xà tập hợp! Để tôi xem đối phương là ai mà chán sống như vậy!”

Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ khác lại lao vào, kêu lên: “Long Gia, bên ngoài có người xông vào, còn nói…”

“Nói cái gì?”

Thượng Quan Thanh Long tức giận nói.

Tên thuộc hạ kia vội đáp: “Còn nói, muốn tất cả mọi người trong bang Thanh Xà ra cửa quỳ xuống đón tiếp…”

Đọc truyện chữ Full