Chương 563: Tin tức về ông nội!
“Tiêu diệt nhà họ Viên?”
Nghe thấy câu này, đến cả chủ soái Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh cũng khẽ run lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tiêu Chính Văn lấy tự tin ở đâu mà nói ra được câu này?
Đó là một trong số bốn gia tộc lớn nhất ở Hoa Quốc.
Cho dù là chủ soái của chiến khu cũng không thể dễ dàng nói ra câu tiêu diệt gia tộc này gia tộc kia được!
Bởi vì đó là chuyện làm lung lay cả nền tảng quốc gia!
Bốn gia tộc lánh đời rất quan trọng đối với Hoa Quốc!
Vô số lĩnh vực đều có bóng dáng của bốn gia tộc này.
“Cậu có chắc là cậu không đùa đấy chứ?”, Hắc Long có chút không tin hỏi.
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười: “Ông biết con người tôi mà, tôi có bao giờ nói đùa đâu?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hắc Long sầm xuống, hỏi: “Cậu và nhà họ Viên có hận thù gì?”
“Hận sâu như biển máu!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên tia tức giận.
Hắc Long lập tức nhìn thấy lửa giận trong mắt Tiêu Chính Văn, ông ta cau mày lại, nói: “Tôi hiểu rồi”.
“Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi buộc phải khuyên cậu đừng có dễ dàng động thủ với nhà họ Viên, nhà họ Viên không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, tuy nhiên tôi có thể nói cho ông biết một chuyện”.
“Chuyện gì thế?”, Hắc Long hỏi.
“Ngày đó, Thiên Tử triệu tôi vào kinh, ông có biết ngài ấy nói gì với tôi không?”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Hắc Long cau mày, lắc đầu.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Thiên Tử rất bất mãn với tứ đại gia tộc lánh đời”.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Hắc Long nhanh chóng trở nên căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Ý cậu là Thiên Tử chuẩn bị ra tay với tứ đại gia tộc rồi à?’
Tiêu Chính Văn nói: “Không rõ nữa, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi”.
Hắc Long gật đầu, sau đó nói: “Cho dù thế nào, bản thân cậu cũng phải cẩn thận”.
“Cám ơn ông đã quan tâm”, Tiêu Chính Văn cười nói.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng Hắc Long đột nhiên nói: “Đúng rồi, có một chuyện, tôi nghĩ là cậu có quyền được biết”.
“Chuyện gì thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mấy ngày trước, tôi nhận được một số tin tức liên quan đến nhà họ Tiêu của cậu”, Hắc Long cau mày trầm tư.
“Tin tức liên quan đến nhà họ Tiêu?”, Tiêu Chính Văn không hiểu.
“Chính xác hơn là liên quan đến đại nguyên soái Thiên Long”.
Đại nguyên soái Thiên Long?
Ông nội?
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lập tức căng thẳng, anh lo lắng nhìn Hắc Long, nói: “Ông biết chuyện gì?”
Ánh mắt Hắc Long cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nói: “Tiêu Chính Văn, tôi nghe tin từ chỗ bốn vị các lão, năm đó đại nguyên soái Thiên Long là ông nội của cậu, nhưng gần đây tôi hay tin, ở một tổ chức lính đánh thuê nước ngoài từng xuất hiện tin tức liên quan đến đại nguyên soái Thiên Long”.
“Tổ chức lính đánh thuê ở nước ngoài?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Hắc Long gật đầu, nghiêm túc nói: “Nếu như tin tức chính xác, năm đó ông nội của cậu không phải chết ở trong tù, mà đã bị chuyển ra ngoài và giam giữ trong một nhà tù tối tăm trên một hòn đảo bí ẩn. Theo lời đồn đại thì nhà tù đen này chính là nhà tù nghiêm ngặt nhất thế giới hiện nay, những tù nhân ở đó đều là những kẻ độc ác nhất trên thế giới! Cho đến nay chưa có một tù nhân nào ra khỏi nhà tù đó được, nếu như cậu muốn biết thêm thông tin về ông nội mình, có thể đến nhà tù đó xem xem”.
“Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu, nhà tù đen đó được bốn vị chủ soái canh giữ, không phải là cường giả cấp cao nhất nhưng cũng khó lòng mà vào được!”
“Hơn nữa, nơi đó cách biệt với thế giới và không tuân thủ luật pháp quốc tế. Muốn vào đó, trừ khi có thực lực và tiềm lực tài chính cực mạnh, còn không thì rất khó vào”.
Nghe xong những lời này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Cụ thể là ở đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Hắc Long liếc nhìn Tiêu Chính Văn, biết rằng mình có nói thêm gì cũng vô dụng, đành nói: “Vị trí sẽ được gửi tới điện thoại của cậu”.
“Cám ơn nhé, sau khi quay về sẽ mời ông uống rượu”, Tiêu Chính Văn nói, sau đó xoay người rời đi.
Khi về đến khách sạn, Tiêu Chính Văn lập tức gửi địa điểm của nhà tù đen cho điện Thần Long, bảo bọn họ nhanh chóng xác định vị trí, đồng thời bắt đầu điều tra mọi thông tin liên quan đến nhà tù đen.
“Long Vương, anh thật sự muốn đến nhà tù đen sao?”, lúc này Long Lân có chút lo lắng hỏi.
Anh ta cũng đã từng nghe nói đến nhà tù đen này, nơi giam cầm những tên tội phạm tàn bạo nhất!
Hơn nữa những người ở bên trong đều là cao thủ!
Nghe nói cả những người lính canh gác cổng cũng có thực lực ở cấp độ chiến thần!
Chưa kể, trong nhà tù đen đó còn có bốn vị chủ soái tôn kính đang trấn giữ!
Nếu Long Vương một mình tới đó nhất định là rất nguy hiểm!
Tiêu Chính Văn tràn đầy khí thế, nói: “Tôi buộc phải đi, nếu như ông nội còn sống, tôi nhất định phải cứu ông ấy”.
“Tôi đi cùng anh”, Long Lân nói: “Ngoài ra, tôi bảo hội Long Ngao cùng qua”.
“Không cần đâu, một mình tôi đi trước, nếu như gặp phải chuyện gì, mấy anh còn có thể ở lại trấn giữ điện Thần Long, thay tôi hoàn thành những nhiệm vụ còn dang dở”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói. Anh đã có kế hoạch và dự định của riêng mình.
“Tuy nhiên…”
Long Lân còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn đã ra hiệu cho anh ta lui ra.
Nửa đêm, Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng một mình, bắt đầu nghiên cứu nội dung trong những mảnh giấy cũ liên quan đến nhà họ Viên.
Nghiên cứu suốt cả một đêm.
Đến khi Tiêu Chính Văn phản ứng lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
“Sao thời gian trôi nhanh vậy?”
Tiêu Chính Văn nghi ngờ nhìn đồng hồ.
Nội dung trong mảnh giấy cũ này anh đã học xong hết, đặc biệt là một số môn võ cổ điển và kỹ thuật y học cổ truyền.
“Xem ra, phải tìm cơ hội học hỏi từ ba vị thần y, xem kỹ thuật y học tiến bộ đến mức nào rồi”.
Tiêu Chính Văn tự độc thoại một mình, anh giơ tay lên, vài đạo kim sắc bén bay ra, trực tiếp đóng đinh mấy con muỗi cách anh mấy mét trên tường!
Thị lực và kỹ thuật như vậy thực sự rất kinh người!
Buổi chiều, Tiêu Chính Văn rời khỏi Giang Bắc, việc còn lại giao cho Thẩm Thiên Hà giải quyết.
Bây giờ tỉnh Giang Bắc đã mất đi nhà họ Quý cũng đủ khiến cục bộ thay đổi mạnh mẽ rồi.
Từ đó, Thẩm Thiên Hà hoàn toàn thay thế vị trí của nhà họ Quý, trở thành thế gia số một mới của tỉnh Giang Bắc.
Về phía Tiêu Chính Văn, khi anh quay về Tu Hà lại nhận được một tin tức bất ngờ.
Đó chính là công ty mới của Khương Vy Nhan bị một cậu chủ giàu có từ tỉnh khác tới nhắm vào!
Đối phương cũng mới thành lập công ty ở Tu Hà, cạnh tranh với công ty của Khương Vy Nhan, cuối cùng trực tiếp dẫn người đến đập phá công ty và làm bị thương nhiều nhân viên.
Sau khi nghe thấy tin này, Tiêu Chính Văn lập tức đến bệnh viện.
Nhìn thấy Khương Vy Nhan đang nằm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc, sắc mặt Tiêu Chính Văn rất khó coi, anh bước qua đó, quan tâm hỏi: “Vợ à, em không sao chứ?”
Khương Vy Nhan nhìn thấy Tiêu Chính Văn quay về khẽ mỉm cười, nói: “Em không sao”.
Tiêu Chính Văn vươn tay, bắt mạch cho Khương Vy Nhan, sau khi xác nhận cô quả thực không sao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó sắc mặt sầm xuống hỏi: “Ai làm vậy?”
Khương Vy Nhan do dự, nói: “Anh không cần quan tâm đâu, em tự mình giải quyết được”.
“Sếp Khương, cô tự mình giải quyết như nào? Tên Lâu Kiệt đó đã dám mang người tới công ty chúng ta đập phá rồi, chúng ta còn nhịn đến bao giờ nữa?”
Lúc này, Tô Tĩnh xông vào, vẻ mặt rất khó chịu.
Tiêu Chính Văn cau mày, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Tĩnh lập tức tức giận đáp: “Anh Tiêu, tên Lâu Kiệt đó là tam thiếu gia của nhà họ Lâu ở tỉnh Vân Hải, công ty nhà bọn họ là một trong ba công ty có giá niêm yết lớn nhất ở Vân Hải, cộng với khối tài sản hơn một trăm tỷ, muốn cưỡng ép mua lại công ty của chúng ta, sếp Khương không đồng ý, bên kia dùng nhiều âm mưu thủ đoạn để buộc chúng tôi đồng ý với các điều khoản mua lại của bọn họ”.
“Hơn nữa, Lâu Kiệt đó còn yêu cầu quá đáng, muốn sếp Khương đi ăn cùng với anh ta một bữa”, Tô Tĩnh tức giận nói.