TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 565

Chương 565: Ba ngày sau, tiêu diệt nhà họ Khương!

Nghe thấy câu này, Lâu Kiệt vô cùng tức giận!

Chồng của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn?

Không phải chỉ là một tên rác rưởi thôi sao!

Hắn lại dám xông vào công ty của mình, đánh trợ lý của mình bị thương, thậm chí bây giờ còn bóp cổ mình, khiến mình cảm thấy khó thở như vậy?

Lâu Kiệt đỏ bừng mặt mũi vì đau đớn, hắn liên tục đập vào cánh tay Tiêu Chính Văn, hét lên: ‘Mày, mày bỏ ra, bỏ ra… Mày làm như vậy là giết người! Tao là tam thiếu gia của nhà họ Lâu ở Vân Hải, nếu như tao xảy ra chuyện gì, thì một cái nhà họ Khương nhỏ bé ở Tu Hà không gánh vác nổi đâu!”

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, lập tức giơ tay ném Lâu Kiệt ra ngoài!

Phịch một tiếng, Lâu Kiệt ngã xuống đất, hai tay ôm chặt cổ, ho sặc sụa một cách dữ dội và hét lớn: “Mày đúng là muốn chết mà, tao là Lâu Kiệt đấy, từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đối xử với tao như vậy đâu! Mày là kẻ đầu tiên, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

Lâu Kiệt gầm lên, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã giơ chân, đá thẳng vào ngực của Lâu Kiệt một cái, khiến hắn lại bay ra ngoài, xô ngã bàn trà và ghế sofa trong phòng!

Cú đá mạnh này khiến Lâu Kiệt ngã rầm xuống đất, hai tay ôm chặt lấy ngực, liên tục gào khóc dữ dội.

Còn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâu Kiệt đang gào lên vì đau đớn, cảnh cáo: “Vậy à, vậy thì tao muốn xem xem, nhà họ Lâu ở Vân Hải định không tha cho tao như thế nào!”

“Mày, kiêu ngạo! Nhà họ Lâu tao là một trong số ba thế gia lớn ở Vân Hải, tập đoàn Lâu Thị là một trong số ba tập đoàn lớn nhất ở Vân Hải, tài sản hơn một trăm tỷ! Còn mày chỉ là thằng ở rể của một gia tộc nhỏ bé cũng dám đối xử với tao như vậy, lại còn ăn nói ngông cuồng? Mày muốn chết đúng không!”

Lâu Kiệt phẫn nộ, khuôn mặt u ám gầm rú lên.

Tuy nhiên, cơn đau ở thắt lưng khiến hắn không thể đứng vững và chỉ có thể ngồi bệt xuống đất.

“Tài sản một trăm tỷ thì hay ho lắm à?”

Tiêu Chính Văn kéo một chiếc ghế tới, bình thản ngồi đối diện Lâu Kiệt, hai tay chống vào đầu gối, cúi người về phía trước, rút con dao găm năm cạnh sắc bén ra khỏi eo, tiện tay đùa nghịch.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn lạnh lùng rút con dao găm ra, Lâu Kiệt sợ tới mức mông không ngừng nhích về phía sau, kinh hãi nhìn anh, hỏi: “Mày, mày rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không làm gì cả”.

Tiêu Chính Văn cười một cách dửng dưng, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia lạnh lẽo, nói: “Thứ nhất, đến bệnh viện xin lỗi vợ tao, sau đó bồi thường gấp đôi cho những công nhân mà mày đánh bị thương và cả tổn thất mày gây ra cho công ty nữa”.

“Thứ hai, rời khỏi Tu Hà, nếu như để tao nhìn thấy mày, tao sẽ lập tức lấy mạng mày”.

Khi anh nói xong hai điều kiện, Lâu Kiệt nhanh chóng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không thể được! Tu Hà là bước quan trọng để nhà họ Lâu tao phát triển ở Đông Nguyên, nhà họ Lâu tao sẽ không rời khỏi đây! Ngoài ra, tao cũng sẽ không đến bệnh viện xin lỗi vợ mày, một con ả nhà họ Khương thôi mà, có tư cách gì khiến tao phải xin lỗi chứ?”

“Ồ, xem ra, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không”.

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng.

Nụ cười này lọt vào trong mắt Lâu Kiệt, khiến hắn bất chợt run lên!

Ánh mắt này giống như ánh mắt của thần chết, vô cùng đáng sợ!

Lâu Kiệt cảm nhận được sát khí đằng đằng toát ra từ người anh!

“Mày, mày muốn làm gì?”, Lâu Kiệt sợ hãi hỏi.

Giây tiếp theo!

Xoẹt!

Một ánh sáng màu bạc lóe lên trước mắt Lâu Kiệt, ngay sau đó, hắn cúi đầu liền nhìn thấy đầu gối bên phải của mình đã bị dao găm đâm thủng, máu phun ra như mưa!

Ngay sau đó, cơn đau dữ dội lập tức xâm chiếm cơ thể Lâu Kiệt!

“Á á á! Chân của tao, chân của tao! Thằng chó đáng chết!”

Lâu Kiệt ôm chặt cái chân đầy máu của mình và ngã xuống đất, liên tục lăn lộn và la hét.

Sau khi hắn kêu một lúc, Tiêu Chính Văn mới tiếp tục hỏi: “Tam thiếu gia Lâu, ý kiến của tôi, bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Lâu Kiệt u ám, hận không thể nuốt chửng Tiêu Chính Văn ngay lập tức!

Lâu Kiệt ở Vân Hải cũng là một trong số bốn thiếu gia lớn, hô mưa gọi gió, bao nhiêu người nhìn thấy cũng đều phải cung kính cúi mình!

Nhưng một thằng ở rể ở Tu Hà nhỏ bé lại dám dùng dao đâm vào chân phải của hắn?

Đây là một sự xấu hổ vô cùng lớn!

Là một sự khiêu khích!

Là một sự khiêu khích đối với nhà họ Lâu!

Vì vậy, Lâu Kiệt lập tức hét ầm lên, nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nhà họ Lâu chúng tao từ trước tới nay chưa từng chịu thua bất kỳ ai!”

“Vậy à? Vậy thì xem ra thiếu gia Lâu là người có nhiều máu đấy, nhưng mà không biết, anh có thể kiên trì đến lúc nào?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó con dao găm sắc bén lại xoẹt qua trước mặt Lâu Kiệt!

“Xoẹt!”

Lúc này, con dao năm cạnh sắc nhọn đâm mạnh vào đầu gối trái của Lâu Kiệt!

Lâu Kiệt lập tức hét lên, hai mắt mở to, ôm lấy đầu gối đầy máu của mình, toàn thân bắt đầu run rẩy!

Cơn đau dữ dội khiến hắn không còn dám kiêu ngạo như trước nữa.

Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, không ngừng hít sâu vài hơi!

 

Thấy Tiêu Chính Văn lại sắp ra tay, hắn vội vàng hét lớn: “Đừng mà, đừng mà, tôi đồng ý, tôi đồng ý mọi yêu cầu của anh, tôi sẽ đi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường gấp đôi, lập tức rời khỏi Tu Hà, cầu xin anh tha cho tôi…”

“Ồ, tam thiếu gia Lâu à, sao đột nhiên anh lại thay đổi thế, không phải nói, nhà họ Lâu anh là một trong số ba thế gia lớn ở Tu Hà, còn nói sẽ giết chết tôi cơ mà?”

Tiêu Chính Văn cười nói.

Lâu Kiệt lập tức tự tát vào miệng mình, nặn ra một nụ cười nịnh bợ, nói: “Tôi đáng chết, vừa nãy là do tôi hồ đồ, xin anh Tiêu đừng để ý, anh cứ coi những lời vừa rồi như gió thoảng qua tai, mong anh tha mạng cho tôi…”

Tiêu Chính Văn cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Nếu đã như vậy thì lúc đầu còn cứng miệng làm gì? Lâu Kiệt, đây là một lời cảnh cáo của tôi, cũng là một lời cảnh cáo cho nhà họ Lâu ở Vân Hải, nếu như anh vẫn không phục, còn muốn tới báo thù, Tiêu Chính Văn tôi vẫn luôn ở đây đợi các người!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy, rời khỏi văn phòng.

Mãi cho đến khi Tiêu Chính Văn rời đi, tên trợ lý ngã trên đất vừa nãy mới dám chạy tới, vội vàng gọi xe cấp cứu, sau đó nhìn Lâu Kiệt đang nằm trên vũng máu, hoảng sợ hét lớn: “Sếp Lâu, chuyện, chuyện này…”

Sắc mặt Lâu Kiệt vô cùng u ám, lúc này hắn đã tức điên người.

Tiêu Chính Văn, mày giỏi lắm!

Tao sẽ không tha cho mày đâu.

Hôm đó, Lâu Kiệt đến bệnh viện để xử lý vết thương, sau đó hắn ngồi xe lăn đến bệnh viện của Khương Vy Nhan.

Mặc dù không muốn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh Khương Vy Nhan, hắn cố gắng kìm ném cơn tức giận, cúi đầu nói với cô: “Tổng giám đốc Khương, xin lỗi, chuyện trước đây là do tôi sai, tôi đến để xin lỗi và bồi thường mọi thiệt hại cho công ty của cô”.

Khương Vy Nhan ngạc nhiên nhìn Lâu Kiệt đang ngồi trên xe lăn trước mặt, trong mắt cô thoáng hiện lên sự bối rối, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Lâu, anh không sao chứ?”

Lâu Kiệt cười nhạt, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn đầy oán hận, sau đó bảo người đẩy mình rời đi.

Sau khi ra khỏi viện, Lâu Kiệt nói với trợ lý: “Về Vân Hải, điều động ba cao thủ, ba ngày sau, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Khương!”

Đọc truyện chữ Full