TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 571

Chương 571: Chấn động Vân Hải

“Mày là Tiêu Chính Văn?”

Lâu Hán Long lập tức run lẩy bẩy, một sợ sự hãi thoắt cái bao trùm cả người ông ta.

Chẳng phải nói hắn chỉ là một thằng ở rể nhỏ nhoi ở Tu Hà thôi sao?

Tại sao hắn lại có thủ đoạn kinh khủng như vậy?

Nhìn nơi này toàn là các binh lính có vũ trang đầy đủ, còn có xe thiết giáp và xe tăng nữa.

Đây là địa vị và thân phận như thế nào chứ?

Trong lòng Lâu Hán Long bỗng thấy vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình lại đến đây.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lâu Hán Long đang bị giẫm dưới chân, nói: “Bây giờ ông còn gì muốn nói nữa không?”

Lâu Hán Long nghe thấy thế thì hoảng sợ, sao nghe giống như để lại di ngôn trước lúc chết vậy?

“Tiêu Chính Văn! Tuy tao không biết mày là ai, tại sao lại có thế lực như vậy, nhưng tao phải nói cho mày biết, tao là Lâu Hán Long của nhà họ Lâu! Anh tao là Lâu Thương Hà, nếu mày dám làm gì tao thì nhà họ Lâu ở Vân Hải chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Lâu Hán Long điên cuồng gào lên, muốn dùng địa vị của nhà họ Lâu ở Vân Hải áp chế đối phương.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhìn Lâu Hán Long đang nằm dưới chân anh, lấy một gói thuốc ra, rút một điếu, châm lửa rồi rít mấy hơi.

Đầu thuốc đỏ lòm trong bóng đêm nhìn tràn ngập sát khí.

Sau đó, Tiêu Chính Văn búng luôn đầu thuốc vào gò má Lâu Hán Long, khiến ông ta bị bỏng hét lên thảm thiết: “Mẹ kiếp! Tiên sư mày…”

Ông ta còn chưa chửi xong, Tiêu Chính Văn đã giơ chân, giẫm mạnh vào mặt Lâu Hán Long, khiến cả khuôn mặt ông ta cà xuống mặt đất.

Khoảnh khắc đó, Lâu Hán Long hét lên xé ruột xé gan, nửa khuôn mặt ma sát với mặt đất, máu thịt be bét.

“Nhà họ Lâu không bỏ qua cho tôi sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó, anh nói: “Tôi đã cảnh cáo nhà họ Lâu các ông hai lần rồi, nếu nhà họ Lâu không phục, và Lâu Thương Hà còn muốn giở trò gì nữa thì tôi chấp hết. Nhưng trước đó, tôi phải cho nhà họ Lâu biết đau!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn bảo cấp dưới mang điện thoại tới, chụp lại ảnh, đồng thời đánh Lâu Hán Long một trận nhớ đời.

Lâu Hán Long nằm dưới đất, cả người đầy máu, thở thoi thóp.

Nếu để người ở Vân Hải nhìn thấy thì chắc chắn phải kinh ngạc.

Đây là Lâu Hán Long – người đứng đầu thế giới ngầm Vân Hải đó!

Dưới tay có cả chục nghìn đàn em.

Thế lực trải khắp ba mươi thành phố của Vân Hải, là một người rất có máu mặt.

Nhưng bây giờ, ông ta lại bị đánh đến mức không còn hình dạng con người.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lâu Hán Long, nói với cấp dưới phía sau: “Gửi video cho nhà họ Lâu, ngoài ra, phát video này trên màn hình lớn ngoài trời ở ba mươi thành phố Vân Hải, tiêu đề là chống lại thế lực ác!”

“Rõ!”

Cấp dưới kia nhận được lệnh, lập tức liên hệ với các trung tâm thương mại lớn và các màn hình lớn ngoài trời của ba mươi thành phố Vân Hải.

Ngày hôm sau, Vân Hải xảy ra một sự kiện lớn khiến cả tỉnh chấn động.

Ở trên đường, trung tâm thương mại, xe điện ngầm, xe buýt, sân bay, kênh video tin tức của ba mươi thành phố Vân Hải đều đưa tin Tứ Gia – Lâu Hán Long của nhà họ Lâu bị phía quân đội bắt giữ.

Tội danh là tình nghi tổ chức thế lực, tự ý xông vào khu vực cấm quân sự, đánh các binh lính và sĩ quan chấp hành nhiệm vụ bị thương.

Cả Vân Hải xôn xao!

Tứ Gia – Lâu Hán Long của nhà họ Lâu bị bắt rồi.

Nhà họ Lâu xảy ra chuyện lớn rồi.

Lập tức, tất cả các thế lực, gia tộc ở tỉnh Vân Hải đều nghe ngóng tin tức về nhà họ Lâu, và quan sát động tĩnh.

Bởi vì cảnh tượng trong video quá chấn động, gần mười nghìn binh lính tham gia bắt gần ba nghìn người, bắn chết mấy chục tên dám phản kháng.

Lúc này, ở sảnh chính trong sơn trang nhà họ Lâu, các trưởng lão chấp sự và các thành viên cốt cán của nhà họ Lâu đã có mặt đông đủ.

Lâu Thương Hà ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt vô cùng u ám, ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Lâu Hán Long bị người của quân khu Tu Hà bắt đi rồi, mọi người có cách gì cứu được ông ấy ra không?”

Đám người bên dưới bắt đầu xúm lại bàn bạc.

“Gia chủ, Tứ Gia đắc tội với ai vậy? Có người dám bắt người nhà họ Lâu ta sao?”

“Nhà họ Lâu chúng ta ở Vân Hải một tay che trời, nhưng ở Tu Hà thì không quen thuộc lắm, lần này lại còn là người của quân khu Tu Hà ra tay, hơi khó đấy”.

“Bất kể thế nào thì cũng tuyệt đối không thể bỏ mặc người nhà họ Lâu ta. Bây giờ cả Vân Hải đều đang lan truyền chuyện này, phải ngăn lại ngay lập tức!”

Bọn họ thảo luận ngày càng kịch liệt, sắc mặt Lâu Thương Hà cũng ngày càng u ám.

Ông ta nhíu mày, lạnh lùng nói: “Được rồi, trước tiên bảo người liên hệ, yêu cầu bọn họ gỡ video xuống đã. Ngoài ra, liên lạc ngay với bên Tu Hà, bằng mọi giá phải nghe ngóng được là ai đang nhằm vào nhà họ Lâu ta, nếu là chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì nhanh chóng giải quyết!”

Ngay sau đó có người làm chạy vào, thở hổn hển kêu lên: “Gia chủ, không gỡ được video ạ”.

“Sao cơ?”

Sắc mặt Lâu Thương Hà lập tức trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Người làm kia đáp: “Gia chủ, chúng tôi đã liên hệ với người phụ trách của các trung tâm thương mại, và cả xe buýt, tàu hỏa, sân bay, đài truyền hình, nhưng bọn họ đều từ chối yêu cầu của chúng ta. Giám đốc Tôn của đài truyền hình lén lút nói cho tôi biết, lần này nhà họ Lâu đắc tội với người có thân phận cao quá, bọn họ nhận được lệnh cấp trên là cưỡng chế phát video!”

“Vãi!”

Mọi người nhà họ Lâu trong sảnh chính nghe thấy thế đều mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.

Lâu Thương Hà cũng nhíu mày, hỏi: “Giám đốc Tôn còn nói gì nữa? Có tiết lộ thân phận của người kia không?”

Người làm kia lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: “Giám đốc Tôn bảo ông ấy cũng không biết gì cả, chỉ bảo chúng ta hãy nghĩ cho kĩ xem dạo này đã đắc tội với ai…”

Lâu Thương Hà nghe thấy thế thì nhíu mày, trong đầu bỗng nảy ra một cái tên.

Tiêu Chính Văn?

Nhưng chẳng phải hắn chỉ là một thằng ở rể nhỏ bé ở nhà họ Khương Tu Hà thôi sao?

Thủ đoạn cỡ này chắc không phải hắn gây ra đấy chứ?

Đúng lúc Lâu Thương Hà vẫn đang hoài nghi, thì một thành viên cốt cán khác của nhà họ Lâu vội vã chạy vào, kêu lên: “Tra được rồi, tra được rồi, gia chủ, người lần này nhằm vào nhà họ Lâu chúng ta, bắt Tứ Gia, tên là Tiêu Chính Văn!”

Ầm!

Câu nói này như sét đánh ngang tai Lâu Thương Hà.

Là hắn thật sao?

Những người khác nhà họ Lâu cũng nhíu mày, hoài nghi nói: “Tên Tiêu Chính Văn này là ai vậy?”

Lúc này, tay Lâu Thương Hà đang run rẩy, sau khi hít sâu một hơi, ông ta tức giận đập bàn, gầm lên: “Bảo Lâu Kiệt lăn ngay vào đây cho tôi!”

Lâu Kiệt nhanh chóng được người làm đẩy vào, nói: “Bố, có chuyện gì thế?”

“Quỳ xuống!”

Lâu Thương Hà tức giận gầm lên, khiến Lâu Kiệt rùng mình.

“Bố, bố điên rồi chắc? Bây giờ con như thế này còn quỳ kiểu gì được?”, sắc mặt Lâu Kiệt khó coi.

Hôm nay bố hắn uống nhầm thuốc à?

Nhưng Lâu Thương Hà đã giơ tay lên, chỉ vào hai thuộc hạ, quát: “Bắt nó quỳ xuống!”

“Vâng!”

Hai tên thuộc hạ nhanh chóng bước tới, lôi Lâu Kiệt khỏi chiếc xe lăn, sau đó ép hắn quỳ xuống đất.

“A a a! Chân của tôi!”

Lâu Kiệt hét lên thảm thiết, hai đầu gối lập tức tuôn máu ra.

Đọc truyện chữ Full