TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 574

Chương 574: Ông chắc chắn muốn bắt tôi chứ?

Tống Băng Văn nhướng mày nhìn mấy người đang nằm dưới đất, bất lực nói: “Sau này anh có thể ra tay nhẹ nhàng một chút không, nếu như đánh người ta bị thương thì anh cũng gặp rắc rối đấy”.

Tiêu Chính Văn nhún vai, không buồn bận tâm chút nào.

Lúc này, Ngô Minh Triết đang nằm dưới đất phẫn nộ đứng dậy, xoa cái lưng đau nhức, gào lên với Tiêu Chính Văn: “Mẹ kiếp, mày là ai mà dám ra tay với tao? Mày không muốn sống nữa à?”

Những người khác cũng vội vàng vây xung quanh Ngô Minh Triết, nhìn Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt tức tối và kinh ngạc.

Người đàn ông này ra tay quá tàn độc!

Bọn chúng hét lên: “Ngay cả anh Minh Triết mà mày cũng dám đánh, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!”

“Anh Minh Triết, tên này rõ ràng đang muốn chết!”

“Tao nói cho mày biết, anh Minh Triết không dễ động vào đâu, bố của anh ấy là phó tổng tư lệnh của tổng cục thanh tra Tu Hà!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, trong mắt liền loé lên sát khí.

Phó tổng tư lệnh?

Lúc này, mấy cô gái bên cạnh cũng vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Anh ơi, xin lỗi anh, đều tại chúng tôi nên anh mới gặp phải rắc rối này, hay là anh cứ đi trước đi, chúng tôi xử lý nốt chuyện còn lại”.

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn mấy cô gái đã sợ tới mức mặt mày tái nhợt từ lâu, bật cười nói: “Không sao, thứ tôi không sợ nhất chính là uy hiếp”.

“Nhưng bố của anh ta là phó tổng tư lệnh tổng cục thanh tra, quyền cao chức trọng, ngộ nhỡ…”

Mấy cô gái này vô cùng lo lắng.

Ngô Minh Triết đứng bên cạnh cũng cười khẩy nói: “Hừ! Mấy người biết vậy là tốt! Dám đắc tội với tôi thì tôi sẽ bảo bố của tôi bắt hết cả lũ mấy người lại”.

Câu nói này khiến mấy cô gái kia sợ hãi tới mức cả người run lẩy bẩy.

Tống Băng Văn sa sầm mặt mày, đứng ra phía trước rồi lên tiếng: “Tôi không cần biết cậu là ai, cũng không cần biết bố của cậu là ai, tôi là lính tuần, bây giờ tôi có quyền bắt mấy người lại!”

Nói xong, Tống Băng Văn rút giấy chứng nhận của mình ra, sau đó lấy còng tay bắt Ngô Minh Triết lại.

Ngô Minh Triết không ngừng giãy giụa kêu gào: “Mẹ kiếp! Một lính tuần bé nhỏ như cô mà cũng dám bắt tôi. Tôi nói cho cô biết, cô xong đời rồi! Tôi sẽ bảo bố tôi cách chức cô!”

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn giơ tay giáng xuống một bạt tai, lạnh lùng lên tiếng: “Nói lắm vậy!”

Cái tát này khiến Ngô Minh Triết nổi khùng, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đã nhớ mặt mày rồi, mày cứ đợi đấy cho tao!”

Một lát sau, mấy lính tuần khác lái xe đến, nhìn thấy Tống Băng Văn cũng thân thiện chào hỏi.

“Ông Hoàng, mấy người này lợi dụng quyền uy công khai làm loạn, xúc phạm nhân viên thực thi pháp luật, đưa toàn bộ trở về nhốt lại vài ngày!”, Tống Băng Văn lạnh lùng nói.

Ông Hoàng đó gật đầu rồi lập tức dẫn Ngô Minh Triết đi.

Thế nhưng khi ông Hoàng nhìn thấy mặt Ngô Minh Triết thì liền sững sờ, hỏi với vẻ hoài nghi: “Cậu là, con trai của phó tổng tư lệnh Ngô phải không?”

Ngô Minh Triết lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Coi như ông có mắt nhìn, không sai, bố tôi chính là Ngô Hào Sinh! Mau thả tôi ra, nếu không thì ông không giữ nổi cái chức quèn này đâu!”

Nghe vậy, ông Hoàng trầm mặc, vội vàng muốn mở còng tay ra.

Tống Băng Văn thấy vậy liền hét lên: “Ông Hoàng, ông làm gì thế? Không được thả hắn ra!”

Ông Hoàng vội vàng nói: “Tiểu Tống, đây là con trai của phó tổng tư lệnh Ngô, là người bên mình”.

Khi nói hết câu này thì ông Hoàng cũng đã thả Ngô Minh Triết ra rồi.

Tống Băng Văn bừng bừng lửa giận, nói: “Gì mà người bên mình chứ! Ông Hoàng, ông làm thế là biết luật mà còn cố tình phạm luật! Tên này bắt nạt bạn học, cố ý gây sự, còn công khai nhục mạ nhân viên thực thi pháp luật, bắt buộc phải lập tức dẫn về điều tra!”

Sắc mặt ông Hoàng liền trở nên khó coi, kéo Tống Băng Văn sang một bên rồi nói: “Tiểu Tống, tôi biết cô tức giận, nhưng Ngô Minh Triết này là con trai của phó tổng tư lệnh Ngô, nếu như bây giờ cô bắt cậu ấy thì đồng nghĩa với việc đắc tội với phó tổng tư lệnh Ngô, chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao!”

“Ông Hoàng! Ông cũng là lính tuần, sao có thể khom lưng vì uy quyền cơ chứ?”, Tống Băng Văn thực sự không vui.

Cô ta không dám tin lời này lại được thốt ra từ miệng của ông Hoàng.

Ông ta đang mặc đồng phục cơ mà.

Ông Hoàng thở dài một hơi, nói: “Tôi hiểu ý của cô, nhưng có những lúc chúng ta có thể linh động. Hơn nữa mấy cô gái này cũng không làm sao, tôi thấy Ngô Minh Triết lại bị thương không nhẹ, nếu như thật sự truy cứu đến cùng thì bạn cô e là cũng sẽ bị dẫn đi, thậm chí còn bị bắt vì tội ác ý làm người khác bị thương”.

“Tiêu Chính Văn chỉ là giữa đường nhìn thấy điều bất bình nên ra tay tương trợ, hăng hái làm việc nghĩa, sao lại trở thành ác ý làm người khác bị thương chứ?”

Tống Băng Văn nổi điên.

Ông Hoàng lại lắc đầu nói: “Đây chỉ là lời nói từ một phía của cô thôi, bây giờ Ngô Minh Triết bị thương rồi, pháp luật cũng sẽ đứng về phía cậu ấy”.

Thấy Tống Băng Văn vẫn đang muốn nói gì đó, ông Hoàng liền ngắt lời: “Được rồi, chuyện này để tôi quyết”.

Nói xong, ông ta cũng không nhìn sắc mặt của Tống Băng Văn, cười đon đả đi đến trước mặt Ngô Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia Ngô, hay là chuyện ngày hôm nay cứ thế bỏ qua đi nhé? Dù gì ban nãy cậu cũng đã đánh người, nếu như thật sự truy cứu thì cậu cũng không có lợi gì đâu”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Ngô Minh Triết tối sầm lại, vung tay tát ông Hoàng một cái rồi quát mắng: “Tôi cần một tên lính tuần nhỏ bé như ông dạy mình phải làm gì hay sao? Bố tôi là Ngô Hào Sinh, lời tôi nói cũng như lời bố tôi nói, hiểu chưa hả?”

Ông Hoàng đã hơn bốn mươi tuổi, vừa rồi bị một cậu thanh niên trẻ tuổi như Ngô Minh Triết tát một bạt tai trước mặt bao nhiêu người trong quán mì như vậy cũng cảm thấy vô cùng tức giận và mất hết thể diện.

Hơn nữa, ông ta lại là một lính tuần, bây giờ quả thực rất mất mặt.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến Ngô Minh Triết trước mặt mình là con trai của Ngô Hào Sinh, ông Hoàng cũng chỉ đành nhẫn nhịn, cố nặn ra một nụ cười, gật đầu lia lịa nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, thiếu gia Ngô nói gì thì là thế”.

“Mẹ kiếp, ông còn ngây ra đấy làm gì? Mau bắt hết mấy kẻ này lại cho tôi!”

Ngô Minh Triết chỉ vào mấy người Tống Băng Văn và Tiêu Chính Văn, phẫn nộ gào lên: “Đặc biệt là gã đàn ông kia ban nãy ra tay đánh tôi, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát, nhất định phải bắt lại rồi tống hắn vào tù!”

Lúc nói lời này, trong ánh mắt của Ngô Minh Triết ngập tràn vẻ căm phẫn và chế nhạo.

Chỉ cần bắt bọn họ lại thì sự sống chết của họ chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay hắn rồi!

Ông Hoàng ngẩn ngơ, nhìn Tiêu Chính Văn và Tống Băng Văn, bất lực thở dài nói: “Tiểu Tống, xin lỗi cô, đành để mấy người chịu ấm ức đi theo chúng tôi một chuyến trước vậy”.

Lúc này sắc mặt của Tống Băng Văn đã xanh mét, lạnh lùng chất vấn: “Ông Hoàng! Ông điên rồi sao? Tại sao ông…”

Thế nhưng.

Ông Hoàng giơ tay lên, các cộng sự ông ta đích thân dẫn tới liền tiến lên trước, bắt mấy cô gái kia lại trước.

Sau đó, ông Hoàng lấy ra một cái còng tay sáng loáng, từng bước tiến về phía Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu thanh niên, muốn trách thì trách cậu đánh người không nên đánh, nghĩ cho kỹ làm sao để cầu xin thiếu gia Ngô đi”.

Dứt lời, chiếc còng tay trong tay ông Hoàng chuẩn bị vòng vào cổ tay của Tiêu Chính Văn.

Lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn trở nên vô cùng u ám, nói: “Có những lựa chọn một khi chọn sai thì sẽ phải hối hận cả đời. Ông chắc chắn muốn bắt tôi chứ? Thứ đồ này nếu đã đeo lên rồi thì dù có muốn lấy ra cũng rất khó đấy”.

Đọc truyện chữ Full