TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 596

Chương 596: Làm ăn lươn lẹo

Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn, Long Lân và Long Nhất gặp Thẩm Dật Vân ở địa điểm đã hẹn trước.

Thẩm Dật Vân mỉm cười, bước lên ôm vai Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái lợi hại quá, có thể bình yên vô sự đến được đây, nghe nói ba thế lực hắc ám của Las Vegas tối qua đã bị người ta đánh tan tác”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, hỏi ngược lại: “Vậy sao?”

“Sao vậy, lẽ nào Chủ soái Tiêu không nghe nói gì sao?”, Thẩm Dật Vân cười giả tạo, hỏi.

Tiêu Chính Văn lắc đầu đáp: “Đúng là không nghe nói gì thật”.

“Ha ha ha”.

Thẩm Dật Vân cười to, nói: “Vậy thì thôi, đi nào, tôi dẫn các anh đi gặp người dẫn đường”.

Dứt lời, Thẩm Dật Vân mời ba người lên một chiếc Lincoln dáng dài sang trọng.

Mấy người nhanh chóng đến một thị trấn bến tàu của Las Vegas.

Nơi này có chợ hải sản lớn nhất Las Vegas, và sòng bạc ngầm nổi tiếng.

Sòng bạc ở đây không quan tâm thân phận, chỉ cần có tiền là có thể chơi.

Hơn nữa, ở đây còn có mấy con phố, là khu đèn đỏ lớn nhất Las Vegas.

Đi trên đường là có thể nhìn thấy những cô gái ăn mặc hở hang và lòe loẹt bên đường, không ngừng vẫy tay với mọi người.

Đám người Tiêu Chính Văn đi sau Thẩm Dật Vân mặc vest trắng đi trước dẫn đường, xung quanh còn có sáu vệ sĩ vạm vỡ cường tráng đi cùng, ai nấy đều mang súng.

Nếu ở nơi bình thường, thì đội hình này chắc chắn sẽ bị người đi đường tránh thật xa.

Nhưng ở đây, hình như mọi người đã quen, không hề sợ hãi chút nào.

Còn có không ít người với các màu da khác nhau, ở những tòa nhà xung quanh nhìn xuống.

Thẩm Dật Vân nhanh chóng đến một địa điểm giải trí ở gần đó, đây là địa điểm giải trí lớn nhất cả thị trấn Kasa, hoạt động cả ngày không nghỉ.

Ở cửa còn có hai người đàn ông vạm vỡ đầu trọc da trắng mang súng, mặc áo gile nhiệt đới, phụ trách canh gác.

Nhìn thấy Thẩm Dật Vân, hai người kia đều đứng cung kính, sau đó đích thân mở cửa, trao đổi vài câu bằng tiếng nước ngoài.

Sau đó, Thẩm Dật Vân quay lại, ra hiệu cho mấy người Tiêu Chính Văn đi cùng.

Bọn họ đi xuyên qua một hành lang tối tăm, xuyên qua quầy bar ồn ào, đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, men theo bậc thang xuống dưới lòng đất, sau đó lại đi qua một đường hầm ngầm khoảng một trăm mét, đến một cánh cửa sắt han gỉ màu đỏ ở cuối cùng.

Thẩm Dật Vân đứng sang bên cạnh, vệ sĩ ở phía sau tiến lên xoay cánh cửa sắt ra, rồi mấy người mới bước vào.

Đằng sau cánh cửa sắt là một nơi giống nhà kho, trên vách tường bên cạnh treo đầy các loại vũ khí chiến đấu, ở dưới còn có hòm đạn, bom, và mấy hòm đạn pháo súng chống tăng.

Một bên là một dãy màn hình điện tử và dụng cụ chiến đấu điện tử, có ba người đang giám sát nghiêm ngặt động tĩnh của cả thị trấn Kasa.

Một bên nữa lại có một cánh cửa sắt.

Thẩm Dật Vân nói: “Chủ soái Tiêu, đi theo tôi”.

Dứt lời, anh ta đẩy cánh cửa sắt ra bước vào.

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát, ra hiệu cho Long Lân và Long Nhất ở lại bên ngoài, còn anh theo Thẩm Dật Vân vào trong.

Sau khi vào, bên trong là một không gian khoảng một trăm mét vuông, rõ ràng là một văn phòng, có bàn sách, giá sách, giường, có sofa bàn trà, và thiết bị điện tử.

Thẩm Dật Vân tự nhiên ngồi xuống sofa, lấy một chai rượu vang ở giá rượu bên cạnh, tự rót cho mình một ly, còn ngẩng đầu hỏi Tiêu Chính Văn có uống không.

Tiêu Chính Văn lắc đầu từ chối.

Chờ khoảng mấy phút, Tiêu Chính Văn không nhịn được hỏi: “Anh Thẩm, chúng ta đến đây làm gì vậy? Chẳng phải anh nói đến gặp người dẫn đường sao?”

Thẩm Dật Vân mỉm cười đáp: “Chủ soái Tiêu cứ bình tĩnh, sắp đến rồi”.

Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa sắt lại lần nữa bị đẩy ra, một ông lão da trắng khoảng hơn sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, lưng còng, tay cầm một quyển sách bước vào.

Ông ta liếc nhìn Thẩm Dật Vân đang ngồi trên sofa, lẩm bẩm bằng tiếng nước ngoài: “Chai rượu đó đã hai mươi năm, một triệu, gửi tiền vào tài khoản của tôi”.

Thẩm Dật Vân nhún vai đáp: “Lão Karls, ông bủn xỉn quá đấy”.

Lão Karls không nói gì, nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi bên cạnh, khẽ nhíu mày nói: “Vua Bắc Lương Hoa Quốc, Long Vương điện Thần Long từ xa đến, đúng là khách quý…”

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì nhíu mày.

Ông già này biết thân phận của anh sao?

Lúc này, Thẩm Dật Vân hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Hóa ra chủ soái Tiêu chính là Long Vương của điện Thần Long, đúng là khiến tôi bất ngờ”.

Tiêu Chính Văn không nói gì, sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão Karls.

Ông ta ngồi xuống, đeo kính, lật quyển sách có một lớp bụi trước mặt, nói: “Muốn đến nhà tù đen sao?”

“Đúng vậy, lão Karls, bạn tôi muốn đến nhà tù đen”, Thẩm Dật Vân đáp.

Lão Karls ừ một tiếng, nói: “Gần đây không đi được nữa rồi”.

“Tại sao?”, Tiêu Chính Văn sốt ruột hỏi.

Lão Karls nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Gần đây ở biển không được yên bình, gió to, nhiều sương”.

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Thẩm Dật Vân.

Thẩm Dật Vân hỏi: “Mất bao lâu?”

Lão Karls bình thản đáp: “Chờ thêm ba ngày”.

“Ba ngày?”

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, lần này anh ra ngoài hơi lâu, chờ thêm ba ngày nữa thì anh hơi sốt ruột.

“Ông chắc chắn không ra khơi được sao?”, Thẩm Dật Vân cũng sốt ruột.

Lão Karls gập sách lại, nói: “Cũng không phải là không đi được, chỉ là hiện giờ các thủy thủ không muốn mạo hiểm, trừ khi tiền thuê tăng gấp ba”.

“Gấp ba? Lão Karls, tôi thấy ông đang cướp thì có!”

Thẩm Dật Vân tức giận, đứng dậy mắng.

Tiêu Chính Văn hoài nghi hỏi: “Tiền thuê nhiều lắm sao?”

Thẩm Dật Vân lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Nhiều chứ! Đương nhiên là nhiều rồi!”

“Bao nhiêu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Không phải là vấn đề tiền nong”, Thẩm Dật Vân nói: “Là một loại khoáng sản, một loại khoáng sản quý hiếm! Cả khu vực Las Vegas chỉ có một mỏ khoáng sản, hơn nữa sản lượng cực kỳ ít”.

“Khoáng sản?”, Tiêu Chính Văn càng thấy khó hiểu hơn.

“Nói thế này cho dễ, loại khoáng sản này gấp mười lần đồng USD! Một mẩu bằng ngón tay cái đã có thể đổi được mười triệu USD! Mà lão Karls này lại tham lam, đòi to bằng nắm tay! Anh nói xem có phải ông ta bị điên không? Bây giờ đòi gấp ba tức là to bằng ba nắm tay! Cả cái mỏ khoáng sản của Las Vegas phải mất mười ngày mới khai thác được một quặng to bằng nắm tay!”

Thẩm Dật Vân tức phát điên.

Lão Karls này đúng là làm ăn lươn lẹo.

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Khoáng sản gì mà quý giá vậy?”

Thẩm Dật Vân hít sâu một hơi, đáp: “Uranium!”

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy cũng kinh ngạc.

Không ngờ lại là uranium!

Nhiên liệu hạt nhân!

Lão Karls này có mưu đồ lớn đây!

Lão Karls cười nhạt nói: “Thế thì chờ thêm ba ngày đi”.

“Chờ thì chờ!”

Thẩm Dật Vân phất tay, xoay người rời đi.

Tiêu Chính Văn cũng hết cách, chỉ đành bỏ đi cùng.

Hai người nhanh chóng rời khỏi địa điểm ngầm này, đến một nhà hàng gần đó.

Trong phòng bao, Thẩm Dật Vân vô cùng tức giận quát mắng: “Lão Karls khốn kiếp, dám gài bẫy tôi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nói: “Anh Thẩm, không còn người dẫn đường nào khác sao?”

Thẩm Dật Vân nhíu mày, nói: “Có thì có, nhưng tên đó là một kẻ cuồng bạo lực! Hơn nữa cũng rất kỳ lạ, lần nào cũng đòi thù lao kiểu khác người, bọn tôi không muốn giao dịch với ông ta lắm”.

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Dẫn tôi đến đó”.

Thẩm Dật Vân tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhíu mày đáp: “Được!”

Đọc truyện chữ Full