TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 598

Chương 598: Có ý thù địch

Baruch chậm rãi đứng dậy, nắm chặt hai tay, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Gã không thể ngờ rằng mình lại bị hạ gục chỉ bằng một đòn!

Đây là một đòn đả kích với gã!

Gã là cường giả mạnh nhất của thị trấn Kasa!

Tuy nhiên, nếu đã đồng ý với đối phương, Baruch cũng là một người giữ chữ tín, vì vậy gã lạnh lùng nói: “Dám cược dám thua, ngày mai, tôi đưa các người ra biển, tuy nhiên, trước khi đi, tôi muốn biết, vì sao cậu làm được như vậy?”

Tiêu Chính Văn hơi nhướng mày, lãnh đạm nhìn Baruch, nói: “Rất đơn giản, thực lực của tôi mạnh hơn ông, trong mắt tôi, tốc độ ra đòn của ông thật sự quá chậm, hơn nữa lực cũng không đủ”.

Nghe thấy câu này, Baruch trầm mặc, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Còn Tiêu Chính Văn đã quay người rời khỏi phòng tập đấm bốc.

Lúc này Thẩm Dật Vân mới thôi sửng sốt, phản ứng lại, vội vàng làm động tác chào tạm biệt Baruch, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tiêu Chính Văn.

Ra khỏi phòng tập đấm bốc.

Long Nhất và Long Lân tiến tới, vội vàng hỏi: “Long Vương, tình hình thế nào rồi?”

Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Sáng mai xuất phát”.

“Tốt quá!”

Long Nhất và Long Lân tràn đầy vui mừng.

Thẩm Dật Vân đuổi theo anh, mang theo nụ cười trên môi, nói: “Tiêu Chính Văn, lợi hại quá, anh đánh bại Baruch chỉ bằng một cú đấm, anh không biết, Baruch đó là cường giả mạnh nhất của thị trấn Kasa đấy, còn được gọi là siêu nhân một đấm. Không ngờ rằng, hôm nay lại có người đánh bại gã trong lĩnh vực chuyên môn của chính mình. Lần này, Baruch nhất định sẽ ủy khuất vài ngày cho mà xem”

Tiêu Chính Văn cười bình thản, nói: “Do may mắn thôi”.

Thẩm Dật Vân cười nói: “Chủ soái Tiêu khiêm tốn quá, đi thôi, tôi mời anh một bữa, đưa anh tới nhà hàng đắt đỏ nhất ở thị trấn Kasa”.

Tiêu Chính Văn cũng không từ chối, cả ba người đi theo Thẩm Dật Vân đến nhà hàng đắt nhất ở thị trấn Kasa.

Thẩm Dật Vân vào nhà hàng liền bao trọn một phòng bao.

Bọn họ ngồi xuống, thái độ trước đây của Thẩm Dật Vân đã hoàn toàn thay đổi, trở nên rất cung kính, anh ta liên tục rót rượu cho Tiêu Chính Văn, lời nói cũng tràn đầy ngưỡng mộ.

“Chủ soái Tiêu, anh biết không, Baruch này từng rất kiêu ngạo, nhiều công việc kinh doanh của tôi ở thị trấn Kasa đã bị tên Baruch này chặn lại. Vì vậy, chúng tôi phải ra giá rất cao. Không chỉ riêng tôi, rất nhiều thế lực ở Las Vegas cũng không thuận mắt cái tên Baruch này”.

“Nhưng vì Baruch thật sự quá mạnh, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải nhẫn nhịn”.

“Không ngờ rằng hôm nay tôi được nhìn thấy chủ soái Tiêu ra tay, thật đúng là khiến người ta mãn nguyện mà!”

Thẩm Dật Vân khen ngợi rất nhiều, Tiêu Chính Văn cũng bình thản ngồi nghe.

Khi bọn họ đang vui vẻ ăn uống thì đột nhiên bên ngoài phòng bao vang lên tiếng kêu cứu.

“Á á á, các người là ai, bỏ tôi ra, cứu tôi với, cứu tôi với…”

Tiêu Chính Văn cau mày, người kêu cứu là một phụ nữ, hơn nữa cô ấy nói tiếng Hoa Quốc rất thành thạo.

“Long Nhất, ra ngoài xem thế nào”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Vâng”.

Long Nhất nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bụp bụp, đồng thời tiếng la thất thanh và chửi rủa của một đám người nước ngoài cũng vang lên.

Xong việc, Long Nhất bước vào, phía sau anh ta là một người phụ nữ đầm đìa nước mắt.

“Chủ soái, mấy tên lưu manh địa phương muốn kéo cô gái này đi uống rượu”, Long Nhất nói.

Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn sang, phát hiện người phụ nữ đứng sau Long Nhất đang không ngừng lau nước mắt này rất quen.

“Tô Mặc Như?”

Tiêu Chính Văn kinh ngạc hét lên.

Khi người phụ nữ đó nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô ta đột nhiên nhìn lên, phát hiện đó là Tiêu Chính Văn cũng kinh ngạc hét lớn: “Tiêu Chính Văn, sao lại là anh?”

Nói xong, cô ta lại rơm rớm nước mắt, những uất ức trong lòng lại trào lên.

Nếu như không phải có Tiêu Chính Văn thì vừa nãy cô ta đã bị mấy tên lưu manh kia bắt đi rồi.

Long Nhất gãi đầu, nghi ngờ nhìn người phụ nữ và Tiêu Chính Văn, nói: “Đại ca, anh quen à?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Ừ, bạn tôi”.

Thẩm Dật Vân ở bên cạnh mỉm cười nói: “Nếu đã là bạn thì cùng ngồi xuống đây đi”.

Tô Mặc Như ngồi xuống, Tiêu Chính Văn an ủi một lúc, sau đó cô ta kể lại toàn bộ sự việc.

Thì ra cô ta cùng vài người bạn đi du lịch, không ngờ vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải đám đàn ông lưu manh ngoại quốc đó, bọn chúng nói rằng rất thích cô ta, muốn cô ta đi uống rượu cùng, còn dùng lời lẽ quấy rối cô ta.

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn lại nhíu mày.

Người dân Hoa Quốc ở nước ngoài đã phải chịu rất nhiều sự thù địch và dè bỉu.

Đặc biệt là ở phương Tây, nạn phân biệt chủng tộc rất phổ biến.

“Được rồi, không sao đâu, có tôi ở đây”, Tiêu Chính Văn nói.

Đúng lúc này, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, ba thanh niên nam nữ xông vào, đều là người của Hoa Quốc.

Người thanh niên trẻ tuổi đi đầu trông rất đẹp trai, vẻ mặt gấp gáp nói: “Mặc Như, em không sao chứ?”

Sau đó, anh ta lạnh lùng quét mắt qua phòng bao một lượt, hét lớn: “Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người dám làm gì cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho các người đâu! Tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy!”

Hai thanh niên nam nữ phía sau cũng vội vàng tiến tới.

Tô Mặc Như nhanh chóng đứng dậy, nói: “Trần Tấn, anh đừng làm loạn nữa, đây là bạn của tôi, vừa nãy chính là bọn họ cứu tôi đấy”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trần Tấn nghiêm lại, nhìn đám người Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nhiên, anh ta không có lấy một lời cảm ơn, quay đầu nhìn Tô Mặc Như, nắm lấy tay cô ta, quan tâm nói: “Em không sao là may rồi, vừa nãy anh mới nghe tin liền lập tức chạy tới, vậy mấy tên lưu manh nước ngoài đó đâu? Anh phải dạy dỗ cho bọn chúng một trận mới được, dám ức hiếp người phụ nữ anh thích, anh nhất định sẽ đánh chết bọn chúng!”

Tô Mặc Như vội vàng gỡ bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay Trần Tấn, lùi lại nửa bước, nói: “Trần Tấn, anh đừng nói linh tinh, chúng ta chỉ là bạn thôi”.

Khi đang nói cô ta còn lén lút liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sợ anh hiểu lầm.

Trần Tấn này chỉ là bạn của mình thôi.

Vốn dĩ Tô Mặc Như chỉ nghĩ rằng Trần Tấn này là một anh bạn hào phóng, nhưng không ngờ anh ta lại có ý với mình.

Chuyến đi này cũng là ý của Trần Tấn, trên đường đi, sự chăm sóc tỉ mỉ của Trần Tấn đối với cô ta cũng khiến Tô Mặc Như cảm thấy khó xử.

Tuy nhiên, Tô Mặc Như chỉ coi anh ta là một người bạn tốt, không hề có chút tình cảm nam nữ nào với anh ta.

Tuy nhiên Trần Tấn thì khác.

Anh ta đã yêu thầm Tô Mặc Như vài năm rồi, vẫn luôn dùng thân phận bạn bè để ở bên cô ta.

Bây giờ, anh ta nhận ra Tô Mặc Như hình như rất quan tâm đến cách nghĩ của người đàn ông bên cạnh, anh ta lập tức nhướng mày, sự lạnh lùng thoáng qua trên gương mặt anh ta.

Sao anh ta không nhìn ra được chứ, Tô Mặc Như vẫn luôn nói rằng mình có người trong lòng rồi, lẽ nào chính là người đàn ông này sao?

Đột nhiên, Trần Tấn vô cùng tức giận.

Anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vừa ghen vừa phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Anh là ai thế?”

Tiêu Chính Văn cau mày, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, Trần Tấn này dường như có vẻ rất thù địch anh.

Tô Mặc Như vội vàng kéo tay Trần Tấn, lạnh lùng nói: “Trần Tấn, anh nói chuyện kiểu gì thế, thái độ nhẹ nhàng hơn chút”.

“Anh…”, Trần Tấn nén tức trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, năm gã đàn ông ngoại quốc vạm vỡ xông vào, tất cả đều có hình xăm, mặc áo khoác da và dắt dao găm trên eo.

Bọn chúng xông vào, tên mập mạp đi đầu hét lên bằng tiếng nước ngoài: “Fuck! Vừa nãy, đứa nào dám đánh em trai tao, đứng ra đây ngay!”

Đọc truyện chữ Full