Chương 602: Hội nghị giao lưu các doanh nghiệp
Cùng lúc đó.
Ở Long Kinh.
Trong phòng họp có diện tích hơn một nghìn mét vuông trên tầng cao nhất của khách sạn Lệ Hào.
Lúc này các doanh nhân của bốn mươi tám tỉnh đến từ Hoa Quốc đang tập trung đông đủ để mở cuộc hội nghị giao lưu trao đổi kinh nghiệm làm ăn kinh doanh.
Trong hội nghị đều là các doanh nhân nổi tiếng của bốn mươi tám tỉnh của Hoa Quốc và một số gia chủ, đại diện của các gia tộc nhà giàu.
Trong đó có nhiều người mới được hiệp hội doanh nghiệp của các tỉnh đề cử đến đây với tinh thần học hỏi và trao đổi thêm.
Sáng sớm Khương Vy Nhan và trợ lý Tô Tĩnh đi theo đoàn doanh nhân hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà đến phòng hội nghị.
Lần này Tu Hà cử mười hai doanh nhân làm đại biểu, mười người trong số đó là người lớn tuổi, cũng là đại diện mười doanh nhân xuất sắc hàng đầu của Tu Hà. Chỉ có Khương Vy Nhan và một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai khác là người mới được hiệp hội doanh nghiệp đề cử.
Người đàn ông đó tên là Diệp Hâm, là tổng giám đốc tập đoàn Tân Tinh ở Tu Hà, cũng là người mới phát triển nhanh chóng trong hai năm gần đây, giá trị thân phận đã hơn hàng trăm triệu tệ.
Lần này hội trưởng hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà – Liễu Quốc Trung đặc biệt dẫn Khương Vy Nhan và Diệp Hâm đến tham gia cuộc thảo luận.
Khương Vy Nhan thì không cần nói, một mặt là vì thân phận của Tiêu Chính Văn bày ra trước mắt, mặt khác là gần đây công ty của Khương Vy Nhan cũng đang phát triển nhanh chóng, hợp tác với doanh nghiệp nước ngoài, dấy lên phong ba không nhỏ ở Tu Hà.
Lúc này trong phòng họp đã có gần năm trăm người ngồi hết năm mươi bàn.
Phía trước hết là bục phát biểu và ba bàn chính, người ngồi đó là hội trưởng hiệp hội doanh nghiệp của bốn mươi tám tỉnh, người đại diện của các doanh nhân và các gia tộc nhà giàu, đều là những người có thân phận cao quý và nổi tiếng. Ở địa phương, họ đều là những người rất có uy tín.
Lúc này Khương Vy Nhan và các đại diện của doanh nghiệp Tu Hà ngồi vào bàn số hai mươi sáu, cách bàn chính một khoảng.
Người ngồi ở đây đều là các doanh nhân nổi tiếng ở Tu Hà, đã từng trò chuyện với nhau.
Lúc này Diệp Hâm nhìn Khương Vy Nhan, vừa ga lăng vừa dịu dàng cười nói: “Tổng giám đốc Khương, lát nữa sau khi cuộc thảo luận này kết thúc, cô có định đi đâu không?”
Khương Vy Nhan quay sang cười, nhìn Diệp Hâm nói: “Tất nhiên là về khách sạn rồi”.
Diệp Hâm lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Khương, một người xinh đẹp như cô đừng có ru rú trong nhà vậy chứ, không dễ gì đến Long Kinh một chuyến mà. Nơi này có rất nhiều điểm di tích lịch sự, nên ra ngoài tham quan mới phải”.
Khương Vy Nhan suy nghĩ một lúc rồi lịch sự nói: “Tôi không có hứng thú với mấy chỗ đó, công ty còn vài việc chưa giải quyết nên tôi phải về để xử lý”.
Nghe cô nói vậy, Diệp Hâm vội nói: “Haizz, công ty không bao giờ hết việc được, người làm ông chủ, bà chủ như chúng ta cần phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, làm phong phú thêm cuộc sống của mình”.
Dứt lời, Diệp Hâm liếc nhìn về phía bàn chính, sau đó ghé lại gần nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Khương, e là cô vẫn chưa biết, sau khi kết thúc cuộc thảo luận, mấy doanh nhân lớn và gia chủ nhà giàu ở bàn chính đó sẽ đi tham quan Cố Cung, đây là tin tức tôi khó khăn lắm mới nghe ngóng được. Nếu giả vờ tình cờ gặp được họ ở Cố Cung thì chúng ta cũng có thể đi tham quan chung với họ. Đến lúc đó, chúng ta có thể được thơm lây, nói chuyện với những doanh nhân lớn đó, có thêm nhiều kinh nghiệm hơn”.
“Thật sao?”
Khương Vy Nhan ngờ vực hỏi ngược lại.
Diệp Hâm cười nói: “Tất nhiên là thật, chúng ta đều đến từ Tu Hà, sao tôi lại gạt cô chứ?”
Khương Vy Nhan nghĩ một hồi rồi lại nhìn sang mấy nhân vật tầm cỡ ở bàn chính đó, nhỏ giọng nói: “Vậy được”.
Nghe Khương Vy Nhan đồng ý, Diệp Hâm cũng nở nụ cười ẩn ý.
Ít nhất cũng xem như mình đã thành công bước đầu.
Năm ngày tiếp theo, hắn có thể từ từ lên kế hoạch làm sao để ở cùng chung một chỗ với đóa hoa xinh đẹp trong giới doanh nghiệp Tu Hà – Khương Vy Nhan này.
Lần đầu nhìn thấy Khương Vy Nhan, Diệp Hâm đã bị thu hút bởi vẻ đẹp mỹ miều của cô.
Hôm đó, hắn điều tra về lai lịch của Khương Vy Nhan, phát hiện chồng cô lại là thằng vô dụng bị người người ở Tu Hà mắng nhiếc.
Lúc đó, Diệp Hâm buồn phiền, tại sao mình không thể quen với Khương Vy Nhan sớm hơn, như vậy mình có thể đã có được người phụ nữ xinh đẹp này rồi.
Chẳng bao lâu, cuộc thảo luận bắt đầu, mọi người thoải mái trao đổi kinh nghiệm, trò chuyện với nhau.
Nhưng đa số đều là a dua nịnh hót hoặc giữ lại một phần nào đó bí mật của mình.
Nội dung của cuộc trao đổi như có như không, chẳng có ý nghĩa lớn lao gì.
Ngược lại là bài phát biểu trên bục của các đại diện được bốn mươi tám tỉnh đề cử đó rất phong phú, soi sáng đường đi cho rất nhiều doanh nhân, cũng khơi gợi sự phát triển cho doanh nghiệp trong tương lai.
Những tràng pháo tay như sấm vang không ngừng vang lên.
Lúc mọi người không ngừng vỗ tay thì cửa phòng họp bỗng bị đẩy mạnh ra.
Sau đó, tiếng bước chân vang lên khắp đại sảnh phòng họp.
Năm trăm doanh nhân ở trong phòng họp đều ngây người quay đầu lại nhìn về phía cửa, từng đoàn binh lính được trang bị vũ trang vác theo súng lao vào phòng họp, sau đó bao vây lấy cả đại sảnh phòng họp.
Bên cạnh mỗi bàn đều có mười binh lính cầm súng chĩa vào đầu các doanh nhân đang ngồi ở đây. Lúc này hiện trường bổng trở nên hỗn loạn, ai nấy đều hoảng hốt.
Mười đại diện doanh nghiệp trên bục phát biểu vừa định đứng dậy thì đã bị binh lính xống dến đè xuống ghế.
“Đây… chuyện gì vậy? Binh lính từ đâu đến thế?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? sao lại có nhiều binh lính mang súng thế này?”
“Trời ạ, không phải chúng ta gây tội gì đó chứ?”
Mọi người sợ hãi nhao nhao bàn tán.
Tất nhiên bàn của Khương Vy Nhân cũng không thoát khỏi, mười binh lính cầm súng bao quanh họ.
Khương Vy Nhan cực kỳ hoảng sợ.
Lúc này, ngay tại cửa phòng họp tiếng bước chân của đôi giày quân đội giẫm lên sàn nhà vang lên.
Trong ánh mắt của gần năm trăm doanh nhân, một thiếu tướng có một ngôi sao màu vàng gắn trên vai, thắt lưng còn có một khẩu súng lục sải bước đi vào.
Sắc mặt thiếu tướng đó khá lạnh lùng, nghiêm trang bước lên bục phát biểu, sau đó cầm lấy micro đứng dưới ánh đèn mỉm cười nói với các doanh nhân ở năm mươi bàn bên dưới: “Các vị đừng hoảng sợ, chúng tôi đang tiến hành khám xét theo lệnh. Vì có người tố cáo, ở đây có cuộc họp phi pháp nên tôi dẫn binh lính đến xem sao”.
“Các vị bên dưới hãy dùng tay ôm đầu, đừng kháng cự. Sau khi chúng tôi khám xét thân phận xong sẽ thả các vị đi”.
Những doanh nhân bên dưới đồng loạt giơ tay lên ôm đầu.
Đồng thời trong lòng họ dấy lên cảm giác khó hiểu, cuộc họp phi pháp?
Sao có thể chứ?
Có nhầm lẫn gì à?
Người phụ trách cuộc thảo luận lần này là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, cũng là một doanh nhân có tiếng ở Long Kinh. Lúc này ông ta đứng lên nói với thiếu tướng đó: “Thiếu tướng, chắc là các cậu nhầm rồi, đây là cuộc thảo luận về doanh nghiệp chính thống, chúng tôi đã báo với Cục thanh tra địa phương rồi”.
Thiếu tướng đó xoay người lại nói với ông ta: “Chúng tôi cũng vì nhận được tố cáo nên mới đến đây, chỉ là khám xét theo lệnh thôi. Chỉ cần sau khi khám xét không có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ rời đi, ông đừng lo lắng”.
Nghe vậy, ông ta mới gật đầu, im lặng đứng sang một bên.
Nhưng ngay sau đó, thiếu tướng đó xoay người nói với tất cả mọi người: “Đại diện doanh nghiệp Tu Hà đang ngồi ở bàn nào?”