TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 605

Chương 605: Tra tấn dã man!

Cùng lúc đó.

Ở trong phòng giam số chín truyền tới tiếng kêu la thảm thiết vô cùng!

Mỗi một tiếng hét đều khiến người khác phải run rẩy, toàn thân kinh hãi!

“Á á, đừng đánh nữa mà, chúng tôi thật sự không biết gì cả… Xin tha mạng…”

“Xin tha mạng! Chúng tôi là người bị hại, không hề giấu chất cấm nào cả…”

“Trời ơi! Vì sao lại bắt chúng tôi… Á á á, đừng đánh nữa mà, đừng đánh nữa, tôi nhận, tôi nhận…”

Lúc này, trong một phòng thẩm vấn nhỏ của nhà giam.

“Bốp bốp bốp!”, tiếng roi quất truyền tới, mỗi một tiếng vang như tiếng sầm rền lại khiến người ta kinh hãi, cơ thể không tự chủ được mà run lên bần bật!

“Á! Tôi không biết, tôi không biết gì cả, tôi không làm, tôi không phải là gián điệp…”

“Tôi không ăn cắp bí mật quốc gia, tôi thật sự không biết… Các người nhất định là nhầm rồi…”

“Chồng ơi, anh đang ở đâu, cứu em với… Á, tôi không có…”

Những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng phẩm vấn, mỗi một âm thanh đều khiến người khác run sợ!

Trong phòng thẩm vấn, Khương Vy Nhan bị treo lên không trung, hai tay đầy máu, cô đang bị quất bằng roi, khắp mọi nơi trên cơ thể đều bê bết máu, máu nhỏ từng giọt xuống đất!

Trên mặt đất lúc này đã bị nhuốm đỏ bởi màu máu!

Khương Vy Nhan mặt đầy máu, môi trắng bệnh, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn: “Tôi không phải, tôi không phải gián điệp, chồng tôi cũng không phải, tôi chỉ là người kinh doanh bình thường thôi, tôi đi theo Hiệp hội doanh nghiệp đến tham gia hội giao lưu, các người nhất định là nhầm rồi…”

Bên dưới, một người đàn ông cởi trần vạm vỡ cầm chiếc roi da đầy máu trên tay nhúng vào xô nước muối bên cạnh rồi lại quất vào lưng Khương Vy Nhan!

“Á!”

Khương Vy Nhan hét lên một tiếng, phần da sau lưng như bị nứt toác, máu không ngừng chảy ra, cả người cũng gục xuống ngất đi!

Gã đàn ông cường tráng đó cau mày nhìn một sĩ quan đang ngồi ở bên cạnh, nói: “Trưởng quan, ngất rồi, miệng của con ả này cũng cứng lắm, rõ ràng cơ thể mềm yếu mà còn chịu đựng giỏi hơn cả đàn ông…”

Gã đó cũng lộ vẻ bất lực, đây là lần đầu tiên gã thấy có người bị quất ba mươi roi vẫn không chịu thừa nhận.

Ở đây nhiều nhất chỉ mười roi là những kẻ giết người đều đã phải nhận tội rồi.

Cho dù là tội danh gì, bọn họ đều nhận, chỉ cầu xin được rời khỏi chỗ này.

Tuy nhiên người phụ nữ bê bết máu bị treo trên không trung này lại có thể chịu được ba mươi roi!

Vị sĩ quan đó nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: “Dùng nước tạt cho tỉnh, tiếp tục tra khảo! Không được thì đổi cách khác, rút hết móng tay móng chân của cô ta ra!”

Gã đàn ông lực lưỡng đó do dự, ngập ngừng nói: “Trưởng quan, như thế có tàn nhẫn quá không… Một người phụ nữ yếu đuối như cô ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ chết ở đây mất”.

“Lắm mồm! Tôi bảo cậu làm thế nào thì cậu làm như thế! Cậu định làm trái lệnh tôi à?”

Vị sĩ quan đó lập tức tức giận!

Gã đàn ông cường tráng lập tức đứng nghiêm, nói: “Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!”

Sau đó, gã hất mạnh một xô nước đá vào người Khương Vy Nhan!

Ngay lập tức!

Cơn đau dữ dội ập tới khiến Khương Vy Nhan bừng tỉnh!

Giờ phút này cô hoàn toàn không còn sức để kêu la nữa, cô rất yếu, toàn thân không ngừng run rẩy!

Nhất là các vết thương khắp người sau khi bị sát muối và hất nước lạnh vào, nỗi đau thấu tâm gan đó đủ để khiến bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào ngất lịm đi!

Tuy nhiên, sự bướng bỉnh và không chịu khuất phục của Khương Vy Nhan đã khiến cô tỉnh táo.

Gã đàn ông cường tráng đó thả cô xuống, sau đó đè cô xuống chiếc ghế ở một bên rồi trói tay chân cô vào chân bàn.

Khương Vy Nhan rất sợ hãi và hoảng loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy gã đàn ông đó đang cầm kìm nhổ đinh tiến lại gần, toàn thân cô run rẩy, nước mắt rơi lã chã, hét lớn: “Đừng, đừng mà… Tôi thật sự không ăn cắp bí mật quốc gia, tôi không phải là gián điệp, mấy người nhầm rồi, mấy người nhất định là bắt nhầm người rồi…”

Gã đàn ông lực lưỡng đó bước tới trước mặt Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói: “Cô không thừa nhận cũng không sao, tiếp theo, tôi sẽ nhổ từng cái móng tay của cô. Tin tôi đi, mười ngón tay được nối với tim, nỗi đau tột cùng như này cô không thể chịu đựng được đâu. Chỉ cần cô thừa nhận, cô là gián điệp, nói ra kẻ chủ mưu phía sau cô, rằng chồng cô bảo cô đánh cắp bí mật quốc gia, cô có thể bình an vô sự rời khỏi chỗ này”.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ tha cho cô con đường sống, mọi chuyện đều là do chồng cô lợi dụng cô để đánh cắp bí mật quốc gia, cô không hề biết gì, như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

“Không!”

Khương Vy Nhan lắc đầu nguầy nguậy, hét lớn: “Không hề! Chồng tôi không hề bảo tôi đánh cắp bí mật quốc gia! Các người nói nhảm! Chồng tôi là chủ soái Bắc Lương, anh ấy đã đóng góp rất nhiều công lao cho Hoa Quốc, là niềm tự hào của Hoa Quốc, anh ấy không làm những chuyện đó… Mấy người đừng hòng đổ oan…”

Nghe thấy vậy, sắc mặt vị sĩ quan đó sầm xuống, hét lớn: “Nhổ hết!”

Ngay lập tức, gã đàn ông vạm vỡ cởi trần kẹp một ngón tay của Khương Vy Nhan lại, hỏi câu cuối cùng: “Nói hay không?”

Khương Vy Nhan nước mắt lưng tròng, cả người run lên, liều mạng lắc đầu: “Không có, thật sự không có…”

“Cứng miệng à!”

Gã đàn ông vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, kẹp chặt móng tay của Khương Vy Nhan, từ từ rút ra!

Trong khoảnh khắc, cơn đau thấu tim truyền từ ngón tay lan ra khắp cơ thể của Khương Vy Nhan.

Cảm giác đau đớn đó giống như một vết rách trong tâm hồn, khiến cơ thể Khương Vy Nhan co rút lại và run rẩy không ngừng.

Toàn bộ cánh tay của cô run lên, cô kiên cường cắn chặt môi, khiến da môi bị nứt toác!

“Á á á!”

Tiếng hét vang vọng khắp phòng giam số chín.

Móng tay ngón trỏ trái của Khương Vy Nhan bị rút ra, máu lập tức chảy ra be bét!

Khi đó, cô đau quá ngất đi.

“Tạt nước, tiếp tục!”, sĩ quan ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“Ào ào ào!”

Khương Vy Nhan lại bị đánh thức, cô thở hổn hển, hai mắt mờ mịt.

“Nói hay không?”

Gã đàn ông vạm vỡ tiếp tục lạnh giọng hỏi.

Khương Vy Nhan cười khổ, nói: “Tôi… Tôi không biết, tôi không làm… Chồng tôi là chủ soái Bắc Lương, anh ấy yêu tổ quốc, anh ấy không làm vậy… Các người đừng có vu oan giá họa…”

“Rút!”, sĩ quan đó lạnh lùng hét lớn.

Gã đàn ông vạm vỡ lại kẹp móng tay ngón tay giữa của Khương Vy Nhan rồi từ từ rút ra.

“Á!”

Lại là một tiếng kêu thảm thiết dài hơn mười giây vang vọng khắp phòng giam!

Sau đó kéo dài suốt nửa giờ đều vang vọng tiếng hét của Khương Vy Nhan!

Trong phòng giam, cô ngất đi lại bị tạt nước, rút móng tay, lại ngất đi, lại tạt nước… vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Cho dù là một người đàn ông trưởng thành, trải qua những chuyện này, e rằng đã nhận tội từ lâu rồi.

Tuy nhiên Khương Vy Nhan vẫn quyết không thừa nhận

Lúc này, bên ngoài quân khu số bảy, một đoàn binh lính của một tiểu đoàn lao tới!

Trang bị vũ trang đầy đủ!

Các binh lính đang làm nhiệm vụ tại quân khu số bảy lập tức tập trung ở cửa!

Hai bên chĩa súng vào nhau!

“Các người ở binh đoàn nào? Lập tức rời khỏi đây, đây là quân khu số bảy, không có lệnh tuyệt đối không được phép xâm phạm!”

Vị đội trưởng gầm lên.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, bốn vị các lão bước ra từ phía sau đội quân, vẻ mặt nghiêm nghị!

Tần Hán Quốc chống hai tay, mặc bộ áo dài màu đen, tức giận hét lớn: “Tôi, Tần Hán Quốc, muốn vào quân khu số bảy, các người dám ngăn cản tôi à?”

Đọc truyện chữ Full