Chương 608: Thiên Tử nổi giận!
Nghe thấy câu này, Baruch và Thẩm Dật Vân đều cảm thấy bối rối.
“Chủ soái Tiêu, anh nói cái gì? Bây giờ quay về á? Chúng ta chỉ còn cách đảo của nhà tù đen nửa ngày nữa thôi, sao lại đột nhiên đòi quay về?”
Thẩm Dật Vân lo lắng, lần này anh ta ra đây là có một nhiệm vụ vô cùng cấp bách, giải cứu thiếu đương gia của Hắc Kỵ.
Ngay cả Baruch lúc này cũng hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu Tiêu, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên đòi quay về?”
Trong mắt Tiêu Chính Văn xoẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đang hoảng loạn vô cùng!
Trực giác của anh không bao giờ sai!
Đây là khả năng thiên bẩm của anh, hơn nữa anh cũng đã từng chinh chiến khắp các chiến trường, trực giác của anh lúc nào cũng rất chuẩn xác!
Khương Vy Nhan xảy ra chuyện rồi!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thẩm Dật Vân và Baruch, nói: “Tôi rất xin lỗi, vì một số lý do cá nhân, tôi phải trở về ngay lập tức. Sau khi giải quyết xong chuyện trong nước, tôi sẽ tới nhà tù đen”.
Nghe vậy, Thẩm Dật Vân trở nên lo lắng, nói: “Chủ soái Tiêu, không phải anh nói muốn cứu ông nội sao? Bây giờ anh lại muốn quay về là vì sao vậy? Nếu như ông nội anh đang ở trong nhà tù đen thì sao?”
Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, đưa mắt nhìn về phía hòn đảo trơ trọi giữa biển khơi, sau một lúc yên lặng, anh tự lẩm bẩm một mình: “Ông nội, cháu bất hiếu, đợi cháu quay về xem xem có xảy ra chuyện gì không rồi sẽ quay lại cứu ông nội!”
Sau đó, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn Thẩm Dật Vân, nói: “Anh Thẩm, rất xin lỗi, tôi bắt buộc phải quay về!”
Sắc mặt Thẩm Dật Vân rất khó coi, tức giận hét lớn: “Chủ soái Tiêu, anh biết anh làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào không? Là đơn phương hủy bỏ giao dịch giữa chúng ta! Hắc Kỵ chúng tôi rất coi trọng giao dịch này, chúng tôi cũng rất coi trọng chủ soái Tiêu, nếu như chủ soái Tiêu nhất quyết đòi quay về sẽ trở thành kẻ cản đường của Hắc Kỵ chúng tôi! Ngay cả sự hợp tác trong tương lai của chúng ta cũng sẽ bị cản trở!”
Tiêu Chính Văn cau mày, anh chắp tay nói: “Anh Thẩm, xin lỗi anh, tôi có chuyện cần xử lý, phiền anh Thẩm nói vài câu với Hắc Kỵ giúp tôi, đợi tôi xử lý xong chuyện trong nước sẽ lại khởi hành đến nhà tù đen”.
“Anh Tiêu, lần sau tới nhà tù đen sợ rằng phải một tháng sau mới đi được”, Baruch nhún vai, uống một hơi cạn sạch cốc bia.
Gã cũng không quan tâm lắm.
Thẩm Dật Vân nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi: “Anh thật sự muốn quay về sao?”
“Quay về”, Tiêu Chính Văn cũng nghiêm túc trả lời.
“Baruch! Quay về!”
Trầm mặc một lúc, Thẩm Dật Vân tức giận nói, phất tay một cái sau đó đi vào trong khoang.
Baruch cười nhạt, nói với thành viên trên tàu: “Quay về thôi”.
Rất nhanh sau đó, con tàu quay về.
Tiêu Chính Văn đứng ở mũi tàu, nhìn về phía Hoa Quốc, trong lòng càng thêm bất an lo lắng!
Vy Nhan, là em sao?
Trong hôm đó, đám người Tiêu Chính Văn đã trở lại thị trấn Kasa, sau đó đi thẳng tới sân bay gần đó, mua luôn một chiếc trực thăng và khởi hành về Hoa Quốc.
Có thể nói, Tiêu Chính Văn không muốn dừng lại một phút một giây nào!
Anh chỉ muốn trở về Hoa Quốc bằng tốc độ nhanh nhất, xác định nỗi lo lắng trong lòng.
Còn ở thị trấn Kasa, Thẩm Dật Vân và Baruch nhìn chiếc trực thăng cất cánh, sắc mặt mỗi người đều khác nhau.
Sắc mặt của Thẩm Dật Vân rất khó coi, còn Baruch lại bình thản, cười tủm tỉm nói: “Cậu Thẩm, hay là tôi mời cậu vài ly nhé?”
Thẩm Dật Vân trợn trừng mắt nhìn Baruch, nói: “Ông giữ lại mà uống đi”.
Nói xong, Thẩm Dật Vân cũng dắt người lên xe chuyên dụng rồi lập tức rời khỏi thị trấn Kasa.
Cùng lúc đó, Lưu Thiên Đao ở Las Vegas cũng nhận được tin Tiêu Chính Văn quay về.
Sau khi nghe thấy tin này, sắc mặt ông ấy sầm xuống, nghi hoặc hỏi: “Quay về rồi? Sao lại như vậy… Người đâu, lập tức điều tra rõ ràng, ở Hoa Quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì!”
“Vâng!”
…
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cùng Long Nhất và Long Lân đang ở trong trực thăng.
Lúc này, Long Lân đã liên lạc với Long Ngao, tuy nhiên, không thấy ai nhấc máy.
“Long Vương, Long Ngao không nghe máy”.
Sắc mặt Long Lân vô cùng lo lắng.
Tiêu Chính Văn cau mày, nói: “Liên lạc với tổng bộ của điện Thần Long”.
“Vâng!”
Long Lân lập tức liên lạc với tổng bộ của điện Thần Long, sau đó nhận được một tin.
“Long Vương! Ba tiếng trước, Long Ngao phát lệnh cho điện Thần Long”, Long Lân vội vàng nói.
Tiêu Chính Văn hỏi: “Lệnh gì?”
“Tập hợp tất cả nhân lực của điện Thần Long ở Hoa Quốc! Long Mẫu cô ấy bị thương nặng, ba ngày sau nếu tình trạng của Long Mẫu rơi vào nguy kịch sẽ rửa máu phủ Xích Diệm Vương!”
Long Lân hít sâu một hơi nói, trong lòng bừng lên lửa giận!
Nghe thấy vậy, khắp người Tiêu Chính Văn tỏa ra luồng sát khí bức người, tức giận nói: “Gì cơ? Khương Vy Nhan bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng?”
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn đã thực sự nổi giận!
Lửa giận bừng bừng lập tức bao phủ toàn bộ không gian!
“Bay về Long Kinh với tốc độ nhanh nhất cho tôi!”
Bên trong cabin chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tiêu Chính Văn!
Cảm giác bất an mãnh liệt ấy cuối cùng đã được kiểm chứng!
Toàn thân Tiêu Chính Văn đang run lên vì tức giận!
Xích Diệm Vương!
Ông muốn chết đúng không!
Cùng lúc đó.
Thiên Tử Các ở Long Kinh.
Thiên Tử hai tay chống lưng, đứng trên ban công tầng chín của Thiên Tử Các, nhìn toàn bộ khung cảnh của Long Kinh, giữa hai hàng lông mày mang theo khí chất đế vương.
Phía sau là ông Long trong bộ áo dài màu xám, lúc này đang bước tới, cúi đầu nói: “Thiên Tử, theo tin tức mới nhất, Xích Diệm Vương đã bắt vợ của Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn đưa tới phòng giam số chín ở quân khu số bảy để tra tấn dã man, muốn cô ấy thừa nhận tội danh phản quốc của Tiêu Chính Văn”.
Nghe thấy vậy, Thiên Tử khẽ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Vừa nãy, bốn vị Các lão của Long Các xông vào quân khu số bảy, đưa Khương Vy Nhan tới biệt thự của thần y Tôn để chữa trị. Tuy nhiên, theo thông tin nhận được, vết thương của Khương Vy Nhan quá nghiêm trọng, thần y Tôn dùng một cây kim bạc để duy trì mạng sống, nhưng chỉ có thời hạn ba ngày, nếu Khương Vy Nhan có thể qua được thì sẽ không sao, nhưng nếu không qua khỏi thì…”
Ông Long bình thản nói, không hề có chút cảm xúc nào.
Thiên Tử xoay người, giữa hai hàng lông mày lộ ra sự u ám, lạnh lùng nói: “Sao ông ta dám làm như vậy?”
Ông Long nói: “Nhận lệnh của nhà họ Viên”.
“Ngông cuồng! Đúng là ngông cuồng! Ngu dốt tột cùng!”
Thiên Tử tức giận gầm lên.
“Nếu Khương Vy Nhan xảy ra chuyện, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ lật tung cả cái Long Kinh này lên”, Thiên Tử tức giận nói.
Ông Long cũng khẽ cau mày, nói: “Hay là chúng ta chuẩn bị trước?”
“Chuẩn bị cái gì?”
Thiên Tử giận dữ nói: “Tiêu Chính văn có công lao to lớn đóng góp xây dựng Hoa Quốc, là niềm tự hào của Hoa Quốc! Chuyện này là âm mưu của Xích Diệm Vương và nhà họ Viên muốn hãm hại Tiêu Chính Văn để đạt được mục đích xấu xa của bọn chúng!”
“Nhà họ Viên nhúng tay quá sâu rồi đấy! Đến người tôi coi trọng mà cũng dám động vào!”
“Còn có Xích Diệm Vương đó nữa, quá ngu xuẩn, hết thuốc chữa!”
Thiên Tử tức giận rồi!
Toàn bộ Thiên Tử Các đều đã bị bao phủ bởi cơn thịnh nộ của ông ấy!
Tuy nhiên, một lúc sau, Thiên Tử bớt giận, hít sâu một hơi, nói:
“Lập tức truyền lệnh xuống, điều một trăm vạn thị vệ triều đình phong tỏa tám cổng của Long Kinh! Điều thêm một vạn quân phong tỏa phủ Xích Diệm Vương!”
“Nếu như bây giờ Tiêu Chính Văn xuất hiện ở Long Kinh hãy ngăn cậu ấy lại trước! Nhớ kỹ, đừng xảy ra xung đột với cậu ấy! Nhất định phải cố gắng làm dịu cảm xúc của Tiêu Chính Văn! Bảo ông Nhạc tới chỗ thần y Tôn xem xem, bất luận thế nào, dù phải trả bao nhiêu, hay là phải sử dụng thuốc thần cũng phải cứu được mạng sống của cô gái ấy!”
“Ngoài ra, lập tức bảo Xích Diệm Vương tới gặp tôi!”