TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 618

Chương 618: Bắt hết toàn bộ

Biệt thự Hoa Viên.

Trong biệt thự mới của ba người nhà Khương Văn Kỳ.

“Ha ha ha! Không ngờ Khương Vy Nhan đến Long Kinh lại xảy ra chuyện này. Bây giờ tốt rồi, các công ty dưới danh nghĩa của cô ta đều là của chúng ta rồi”.

Khương Văn Kỳ ngồi trên sofa trong phòng khách, uống một hớp trà cười nói.

“Bố, bố chắc Khương Vy Nhan bị người của quân khu bắt đi rồi chứ? Còn gán cho tội cấu kết với địch, mưu đồ phản quốc sao?”

Khương Mỹ Nghiên ngồi một bên vẫn cảm thấy hơi lo lắng hỏi.

“Tất nhiên, trong số những người đến tham gia họp giao lưu doanh nghiệp lần này có một người bạn cũ của bố. Ông ấy nói với bố các doanh nhân đến tham gia họp giao lưu lần này của Tu Hà đều đã bị bắt, sau đó thì có tin Khương Vy Nhan có hành vi làm gián điệp, có thể còn liên quan đến Tiêu Chính Văn nữa”.

Khương Văn Kỳ cảm thấy rất vui sướng.

Nghe ông ta nói vậy, Khương Mỹ Nghiên mới thở phào, cười nói: “Vậy thì tốt quá! Khương Vy Nhan bị bắt, thì chúng ta đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Sau này nhà họ Khương là của chúng ta rồi!”

“Ha ha ha! Đó là đương nhiên!”

Khương Văn Kỳ bật cười, sau đó nói: “Đúng rồi, giao cho con xử lý mấy hợp tác bên doanh nghiệp nước ngoài, con nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này”.

“Con biết rồi ạ, bố cứ yên tâm”, Khương Mỹ Nghiên cười nhạt nói.

Ngay lúc hai bố con đang thầm cười không ngừng thì cổng chính biệt thự bỗng bị ai đó đạp mạnh vào.

Một bóng người tỏa ra khí lạnh như băng đột nhiên xuất hiện ở cổng chính.

“Ai đó?”

Khương Văn Kỳ giật mình.

“Là tôi, Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính Văn vừa bước vào vừa lạnh lùng nói, anh lướt nhìn khắp căn nhà, sau đó nhìn Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên.

Lúc này Tiết Mai vội vàng chạy ra từ phòng ngủ.

Sắc mặt ba người đều trở nên rất khó coi.

Nhất là Khương Văn Kỳ, ông ta run như cầy sấy, vô cùng hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chẳng, chẳng phải cậu bị bắt rồi sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi ngược lại: “Ai nói tôi bị bắt?”

“Khương Vy Nhan có ý đồ phản quốc đều là do cậu xúi nó, nó bị bắt thì chẳng phải cậu cũng bị bắt sao?”

Khương Văn Kỳ khó hiểu nói.

Sao Tiêu Chính Văn lại xuất hiện ở đây?

Không thể nào!

“Ha ha”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy rồi ngồi xuống sofa nhìn cả nhà Khương Văn Kỳ, Long Nhất ở đằng sau, ánh mắt đầy vẻ tức giận!

“Cấu kết với địch, mưu đồ phản quốc? Xem ra tin tức của ông cũng nhiều thật đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Khương Văn Kỳ nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Cậu đến làm gì?”

“Tất nhiên là đến lấy lại mọi thứ thuộc về Vy Nhan!”, Tiêu Chính Văn nói.

Nghe vậy Khương Văn Kỳ đã hiểu, ông ta lập tức lắc đầu: “Tôi không biết cậu đang nói gì cả. Tiêu Chính Văn, cậu cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, nơi này không chào đón cậu!”

Khương Mỹ Nghiên cũng hùa theo nói: “Phải đó, mau cút khỏi đây”.

“Xem ra các người không định giao đồ ra?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày nói, lạnh lùng nhìn Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên.

Ánh mắt này làm Khương Văn Kỳ sợ hãi.

“Tiêu Chính Văn, đừng tưởng trước đây cậu là chủ soái thì có thể làm gì cũng được, bây giờ cậu đã từ chức rồi, cậu chỉ là người bình thường. Tôi khuyên cậu mau rời khỏi đây đi!”

Khương Văn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.

“Đúng vậy. Tiêu Chính Văn, chúng tôi không sợ anh, đó là những thứ chúng tôi nên có”.

Khương Mỹ Nghiên hùa theo.

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tôi chỉ cho các người một cơ hội, trả hết tất cả những gì lấy từ chỗ Vy Nhan ra đây, nếu không đừng trách tôi không nể tình”.

“Cậu đang dọa nạt ai đấy hả? Có bản lĩnh thì bắt chúng tôi đi!”

Khương Văn Kỳ tức giận quát.

“Được, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, sau đó búng tay một cái

“Cộp cộp cộp!”

Ngay lập tức có mười mấy binh lính cầm súng lao vào bao vây lấy ba người nhà Khương Văn Kỳ.

Cả người Khương Văn Kỳ bị đè xuống đất.

“A a a! Các cậu đang làm gì vậy? Cậu đang xông vào nhà dân bất hợp phá đấy. Tiêu Chính Văn, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Sao cậu còn có thể chỉ huy binh lính vậy? Chẳng phải cậu đã từ chức rồi sao?”

Khương Văn Kỳ bị ấn xuống đất tức giận gào mồm lên.

Tiêu Chính Văn đứng dậy lạnh lùng nhìn Khương Văn Kỳ trên mặt đất nói: “Quên nói cho các ông biết, tôi đã phục chức rồi”.

Rầm!

Câu nói của anh cứ như một hồi sấm sét nổ ầm trong đầu ba người Khương Văn Kỳ.

Phục chức rồi?

Vậy chẳng phải cậu ta lại là chủ soái Bắc Lương sao?

Trời ạ!

Khương Văn Kỳ cảm thấy máu bỗng dồn lên não…

“Xin lỗi, Tiêu Chính Văn, tôi xin lỗi, là chúng tôi sai rồi, do chúng tôi ngu muội, xin cậu đừng bắt chúng tôi, chúng tôi sẽ trả hết lại…”

Ngay sau đó Khương Văn Kỳ thay đổi thái độ kiêu ngạo, vội vàng xin tha.

Khương Mỹ Nghiên ở bên cạnh càng khiếp sợ đến mức run rẩy, khóc bù lu bù loa nói: “Bố, chúng ta nên làm gì đây? Lẽ nào chúng ta sẽ bị bắt rồi bị bắn chết sao?”

“Tiêu Chính Văn, tôi cầu xin anh, xem như nể mặt tôi là chị họ của Khương Vy Nhan mà tha cho chúng tôi lần này đi… Chúng tôi cũng là do ma xui quỷ khiến, xin anh…”

Thấy hai bố con không ngừng xin tha, ánh mắt Tiêu Chính Văn vẫn lạnh như băng, không hề ẩn chứa chút thương xót nào.

Anh nói: “Tha cho các người ư? Lúc Vy Nhan xảy ra chuyện, thứ các người nghĩ đến không phải là cố hết sức giúp cô ấy mà là cướp hết tất cả những gì cô ấy khó khăn lắm mới có được. Cái đám cướp của như các người còn muốn tôi tha cho à?”

“Dẫn đi!”

Tiêu Chính Văn tức giận nói, các binh lính lập tức dẫn ba người nhà Khương Văn Kỳ đi.

Không lâu sau, tin tức này đã truyền đến tai Khương Thái Xương ở khu biệt viện của nhà họ Khương.

“Cái gì? Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan về rồi sao? Cậu ta còn bảo người bắt cả nhà Khương Văn Kỳ?”

Khương Thái Xương vô cùng kinh ngạc, cả người khẽ run lên.

Sau đó lão tức giận nói: “Hay cho cái tên Tiêu Chính Văn! Chẳng phải cậu ta không còn chức vụ gì nữa sao? Còn dám ngang nhiên bắt người như vậy. Tất cả người nhà họ Khương đi cùng tôi đến đòi lời giải thích”.

Chẳng bao lâu, Khương Thái Xương dẫn một đám nhà họ Khương từ lớn đến nhỏ đùng đùng tức giận đi đến biệt thự của Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu lăn ra đây cho tôi, lập tức thả cả nhà Khương Văn Kỳ ra”.

Khương Thái Xương đứng trước cổng biệt thự, tay chống gậy tức giận quát.

Cả nhà họ Khương từ nhỏ đến lớn đứng phía sau cũng lên tiếng chỉ trích.

Lúc này Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng đi ra từ trong biệt thự của mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người nhà họ Khương.

“Tiêu Chính Văn, mau thả cả nhà Khương Văn Kỳ ra!”, Khương Thái Xương thấy Tiêu Chính Văn đi ra, ánh mắt sắc lẹm nói.

Tiêu Chính Văn cười khẩy hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải thả?”

“Cậu! Cậu muốn làm gì?”

Khương Thái Xương đỏ mặt vì tức giận, nói: “Cậu còn tưởng mình là chủ soái sao? Tôi nói cho cậu biết, Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu nhất định phải thả bọn nó ra, bọn nó chẳng qua chỉ tiếp nhận công ty của Khương Vy Nhan mà thôi, có gì sai sao? Hơn nữa, Khương Vy Nhan xảy ra chuyện, đó là do nó hồ đồ! Nhà họ Khương chúng tôi không thể trơ mắt nhìn nhiều hợp tác và dự án không có người lãnh đạo như vậy chứ?”

Nghe lão nói vậy, Tiêu Chính Văn khẽ cười.

Hay cho câu có gì sai.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc lẹm lướt nhìn mọi người, tức giận hỏi: “Vậy tôi hỏi các ông, khi biết được tin Vy Nhan xảy ra chuyện, là người nhà, người thân của cô ấy, các người có nghĩ ngay đến chuyện làm sao để cứu cô ấy hay là nghĩ muốn cướp hết mọi thứ từ tay cô ấy? Nói đi chứ! Là cái gì?”

Đọc truyện chữ Full