TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 640

Chương 640: Tôi không tin anh ta mạnh hơn cả tôi

Bọn họ thực sự không đánh lại được Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn bị đánh đến mức ám ảnh.

Bọn họ chưa từng gặp đối thủ nào khủng khiếp như Tiêu Chính Văn.

Đây là kiểu kẻ địch khiến bọn họ không dám nảy sinh bất cứ suy nghĩ phản kháng nào.

“Chẳng phải chỉ là một tên lính xuất ngũ của Bắc Lương thôi sao? Nghe nói còn là thằng ở rể, anh ta thực sự có bản lĩnh đến vậy sao? Nếu như thực sự có bản lĩnh, thì tại sao lại cam lòng làm rể chứ?”

Lạc Thiên Lang không thể nào hiểu nổi.

Hắn chỉ cảm thấy Thạch Ngưu thất bại chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.

Hoặc là bị thương do chuyện ngoài ý muốn, vì quá mất mặt nên mới không dám nói nói ra.

“Tiêu Chính Văn… thực sự rất mạnh, không phải chúng tôi kiếm cớ cho thất bại, cũng không phải chúng tôi không cố gắng… Lính của Bắc Lương quả nhiên đều không phải hạng tầm thường”.

Thạch Ngưu thấy Lạc Thiên Lang không tin, cố gắng giải thích.

“Dù anh ta mạnh đến đâu thì có thể mạnh hơn tôi được sao?”

Lạc Thiên Lang chất vấn.

Nghe xong câu này, cả phòng bệnh bỗng im phăng phắc.

“Sao vậy? Các anh lên tiếng đi chứ!”

Lạc Thiên Lang thấy bọn họ không còn giảo biện nữa, còn tưởng là bọn họ không còn lời nào để nói.

Sau một lúc trầm mặc, Thạch Ngưu mới run rẩy đáp: “Đội trưởng… Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực sự thì tên Tiêu Chính Văn kia còn đáng sợ và lợi hại hơn cả anh…”

“Phải đấy… Đội trưởng, tuy chúng tôi biết anh cũng rất lợi hại, nhưng so với Tiêu Chính Văn thì… vẫn còn kém một chút xíu”.

“Tiêu Chính Văn không phải là người, anh ta là ác ma…”

Lạc Thiên Lang không ngờ lính của mình lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, không nịnh bợ hắn thì đã đành, lại còn nhấn mạnh Tiêu Chính Văn mạnh hơn cả hắn.

Không phục!

Sao Lạc Thiên Lang có thể phục được chứ?

“Tôi không tin anh ta thực sự mạnh hơn cả tôi!”

“Cho dù khả năng đấm đá của anh ta mạnh hơn tôi, thì tôi cũng không tin chỉ một mình anh ta có thể chống lại được tiểu đội mạnh nhất phân khu chín chiến khu Đông Nguyên chúng ta”.

Trong mắt Lạc Thiên Lang lóe lên ý chí chiến đấu hừng hực.

“Các anh cứ nằm đây dưỡng bệnh, tôi sẽ đi trả thù cho các anh”.

Lạc Thiên Lang rời khỏi bệnh viện, lập tức gọi tất cả cấp dưới của hắn tới.

“Nói cho tôi biết hiện giờ Tiêu Chính Văn đang ở đâu?”, Lạc Thiên Lang hỏi.

Một cấp dưới trả lời: “Bây giờ Tiêu Chính Văn đang ở bệnh viện với vợ anh ta”.

“Tốt lắm, tất cả đi theo tôi, tôi phải đến bệnh viện, đích thân xử lý tên Tiêu Chính Văn này”.

Lạc Thiên Lang nói xong, khoác áo gió, lái một chiếc xe sang đến thẳng bệnh viện.

Trong lòng hắn vô cùng không phục, hắn muốn đánh bại Tiêu Chính Văn.

Như vậy thì hắn có thể đứng trước mặt Thạch Ngưu, dõng dạc nói cho gã biết chỉ có Lạc Thiên Lang hắn mới được gọi là binh vương mạnh nhất.

Đằng sau hắn có mười mấy cấp dưới đi theo, hùng hổ xông vào bệnh viện, các bác sĩ và y tá cũng không dám cản lại.

“Cô có biết Tiêu Chính Văn hay Khương Vy Nhan không? Đưa tôi danh sách những người hôm nay đến bệnh viện khám chữa bệnh”.

Lạc Thiên Lang tóm lấy cô y tá ở bàn lễ tân, trừng mắt với đối phương, ép hỏi tung tích của Tiêu Chính Văn.

“Đây… đây là thông tin nội bộ của bệnh viện chúng tôi, hơn nữa còn là thông tin riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể nói cho anh biết được”.

Y tá kia không dám làm trái quy định, cũng không dám chọc vào Lạc Thiên Lang, chỉ có thể lắp ba lắp bắp giải thích.

“Không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, hay là cô muốn chết?”

Lạc Thiên Lang bóp cổ cô y tá, trong mắt tỏa ra sát khí.

Cô y tá kia sợ mất mật, lập tức gật đầu nói: “Tôi… tôi tìm ngay đây, tôi in ngay danh sách cho anh đây”.

Y tá chỉ đành in một bản danh sách, Lạc Thiên Lang dựa vào danh sách, dễ dàng tìm thấy phòng bệnh của Khương Vy Nhan, sau đó một đám người hùng hổ đi đến đó.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được có một đám người đang đi tới phòng bệnh.

Tuy không biết đối phương là ai, có mục đích gì, nhưng rõ ràng là đối phương nhằm vào anh, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến.

Tiêu Chính Văn nghĩ đến đây liền đứng trước mặt Khương Vy Nhan, nhìn cửa phòng bệnh, lửa giận và sát khí âm ỉ trong mắt.

“Rầm!”

Lạc Thiên Lang đá tung cửa phòng bệnh ra.

Đọc truyện chữ Full