TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 653

Chương 653: Ba điều kiện

Khương Vy Nhan cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Đàm Tử Thạch nên quay mặt sang chỗ khác.

Thấy thái độ chán ghét này của Khương Vy Nhan, Đàm Tử Thạch lập tức nổi giận.

Tốt xấu gì hắn cũng là người nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, đừng nói là Thượng Hỗ, chỉ ở Tu Hà nhỏ bé này thôi thì quả thật là có thể tung hoành khắp nơi.

Đàm Tử Thạch lớn giọng nói: “Cô còn giả vờ, có biết đến nhà họ Đàm không, có biết đến cái tên Đàm Tử Thạch tôi không? Cô nên biết dù là bạn bè trong giới cũng phải gọi tôi một tiếng anh Thạch. Cô ngủ với tôi một đêm là phúc tám đời của cô rồi đấy”.

“Một nhà họ Đàm nhỏ nhoi cũng dám ra ngoài vênh váo sao?”

Tiêu Chính Văn bước lên một bước, cả người toát ra khí thế khiến người ta nghẹt thở.

Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Đàm Tử Thạch như thể muốn hung hăng nghiền nát rồi nuốt hắn xuống.

Thân là chủ soái Bắc Lương, Tiêu Chính Văn đã lăn lộn trên chiến trường những năm năm.

Năm năm này, Tiêu Chính Văn đi qua biển đao núi lửa, từng né tránh hàng ngàn làn mưa súng đạn.

Đừng nói chỉ là một Đàm Tử Thạch nhỏ nhoi, dù là tướng quân của một nước gặp phải sát khí của Tiêu Chính Văn thì ba ngày ba đêm cũng không thể ngủ được.

Đàm Tử Thạch bị khí thế bộc phát của Tiêu Chính Văn làm cho sững người, hơi lùi về sau một bước.

Những người khác trong tiệm ngọc thạch càng kinh ngạc không thôi, sự khinh thường đối với Đàm Tử Thạch này càng bộc lộ ra qua từng lời nói.

“Có phải thiếu gia nhà họ Đàm này chỉ được cái miệng thôi không? Cậu ta căn bản chỉ là một tên nhát cáy!”

“Theo tôi thấy, cậu ta không dám ra tay với anh chàng ở rể này đâu”.

“Đường đường là thiếu gia nhà họ Đàm nổi tiếng ở Thượng Hỗ thế mà bị con rể nhà họ Khương dọa chết khiếp trong tiệm ngọc thạch”.

“Đúng là làm trò hề cho thiên hạ!”

“Bốp!”

Đàm Tử Thạch lấy búa đập vào tiệm ngọc thạch, khiến kính của cửa hàng lập tức vỡ vụn.

“A!”

Mọi người đều hoảng sợ la lên, Đàm Tử Thạch này điên rồi!

Đàm Tử Thạch tức giận cúi đầu, sắc mặt trở nên u ám: “Cười đi! Sao không dám cười nữa rồi? Thiếu gia nhà họ Đàm tôi đây chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy. Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người không để lại máu ở đây thì đừng hòng bước ra khỏi tiệm ngọc thạch này”.

Đàm Tử Thạch cầm một cây gậy chỉ vào đám đông vây xem trong tiệm ngọc thạch.

Đám người hóng chuyện lập tức im bặt, không dám lên tiếng, ai nấy đều hoảng sợ nhìn Đàm Tử Thạch.

Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan đến một khu vực an toàn, anh sợ lát nữa ra tay sẽ để Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh tượng máu me rùng rợn. Thế nên anh phải bảo vệ cho tốt người mình yêu thương trước đã.

Hổ không ở nhà thì ai cũng có thể xưng là chúa tể.

Lúc này, Đàm Tử Thạch còn đang nổi cơn thịnh nộ, không ai dám chọc vào hắn.

Bình thường nhóm khách hàng gan dạ lắm này cũng chỉ trốn sau quầy hàng đứng xem.

Họ chưa từng tham gia vào trận đấu quyết liệt thật sự.

Dù sao không phải ai cũng có can đảm một người đánh mười người, dám đối diện trực tiếp với máu.

Huống hồ, phía sau hắn còn bảy, tám vệ sĩ nữa.

Ai trong bọn họ cũng đeo kính râm, không nhìn rõ được vẻ mặt của họ.

Nhưng chỉ nhìn cơ bắp cuồn cuộn đó là biết có thể hạ gục đối phương chỉ với một cú đấm.

Đàm Tử Thạch nở nụ cười nham hiểm nói: “Sao vậy, không phải lúc nãy nói hăng lắm sao? Nói thêm nữa cho tôi xem, nói đi!”

Ông chủ vừa nghe thấy động tĩnh trong tiệm lớn như vậy bèn vội vã chạy ra lớn giọng nói: “Ôi trời! Ai đập đồ trong tiệm của tôi thế này?”

Ông chủ lập tức nổi giận đùng đùng, cái cửa hàng này là kế mưu sinh của cả nhà ông ta.

Nếu cửa hàng bị phá, cả nhà bốn người biết đi đâu kiếm cơm đây?

“Tôi, Đàm Tử Thạch làm đấy. Sao nào, ông không phục à?”

Đàm Tử Thạch ngông nghênh nhìn ông chủ tiệm ngọc thạch nói.

Đàm Tử Thạch của nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ?

Ông chủ vốn còn đang nổi cơn tam bành ngay lập tức ỉu xìu.

Ông chủ cười nói: “Xin lỗi thiếu gia Đàm! Lúc nãy tôi vô ý xúc phạm đến cậu, nếu biết thiếu gia Đàm đến cửa hàng thì tôi đã ra đón rồi”.

“Ha ha ha!”

Đàm Tử Thạch cười điên cuồng.

“Ha ha ha…”

Nụ cười của ông chủ hàm chứa vài phần uất ức và không cam lòng.

Hừ!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước tới từ phía sau đám người, từng bước chân cực kỳ chậm rãi và thong thả.

Tác chiến ở vùng núi thường xuyên phải đi hành quân hàng ngàn cây số mà không được để lại dấu vết.

Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương nên lúc nào cũng là người dẫn đầu.

Chính sự can đảm này đã khiến Tiêu Chính Văn trở thành chủ soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Quốc.

Nhờ vào sự dũng cảm tiến về phía trước này đã khiến Tiêu Chính Văn trở thành đại anh hùng người người đều kính ngưỡng của Bắc Lương.

Chính sự dũng cảm này đã khiến Tiêu Chính Văn trở thành đối thủ mà tất cả các tướng lĩnh của địch đều phải e sợ.

Tiêu Chính Văn chậm rãi nói: “Hôm nay tôi không muốn ra tay giết người, nếu anh làm được ba điều kiện của tôi thì tôi có thể để anh rời khỏi tiệm ngọc thạch này”.

Đàm Tử Thạch tức giận bước lên nói: “Mẹ kiếp, kiêu ngạo quá đấy, anh còn tưởng mình là nhân vật nào tầm cỡ lắm sao?”

Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Đàm Tử Thạch, vẫn thờ ơ nói: “Thứ nhất, anh phải quỳ xuống xin lỗi vì đã sỉ nhục vợ tôi”.

Tiêu Chính Văn bước đến một bước: “Thứ hai, anh phải tự tát vào miệng mình nói xin lỗi với tất cả mọi người trong tiệm ngọc thạch này”.

Tiêu Chính Văn lại bước đến một bước nữa: “Thứ ba, xin lỗi ông chủ tiệm ngọc thạch, bồi thường hết mọi tổn thất của tiệm”.

Đàm Tử Thạch kinh ngạc nhìn đám vệ sĩ đằng sau, vẻ mặt rất bất lực.

Thường nghe đến người ra vẻ chứ chưa từng thấy người nào ra vẻ đến vậy.

Tiêu Chính Văn hỏi: “Anh buộc phải đồng ý!”

Đàm Tử Thạch giơ hai tay lên: “Đúng là nực cười, dù cho tôi có đồng ý, anh hỏi xem tám vệ sĩ phía sau tôi có đồng ý hay không, anh hỏi xem cây gậy trong tay tôi có đồng ý hay không. Anh thật sự nghĩ mình bản lĩnh lắm sao, có tin chỉ vài phút là tôi có thể đập chết anh không?”

Vệ sĩ đều phối hợp bật cười lớn: “Ha ha, cái thứ gì đâu vậy?”

Tiêu Chính Văn khẽ động đậy thân mình, nhanh như gió, mạnh như sấm chớp.

Đàm Tử Thạch chỉ khẽ chớp mắt đã không thấy Tiêu Chính Văn đâu nữa, một người sống sờ sờ vậy mà có thể biến mất.

Tám vệ sĩ đằng sau Đàm Tử Thạch cũng kinh ngạc không thôi, họ đều khó hiểu nhìn vị trí Tiêu Chính Văn vừa đứng.

Bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống không người.

Cái quái gì vậy?

Sức mạnh gì thế này?

Đàm Tử Thạch không khỏi tự hỏi, nếu là mình thì có thể đạt đến bản lĩnh như Tiêu Chính Văn không?

Nếu vài người có khả năng của nhà họ Đàm thì có thể được như Tiêu Chính Văn không?

Nếu là người có sức mạnh đứng đầu thành phố Thượng Hỗ thì liệu có thể đạt trình độ như Tiêu Chính Văn không?

Đáp án rõ ràng là không, Tiêu Chính Văn mang đến một cái kết càng hoành tráng hơn cho màn biểu diễn đỉnh cấp này.

Đọc truyện chữ Full